Chương trước
Chương sau
Ánh mặt trời xua đi sương sớm, không khí đã hơi lạnh, trong quân doanh đã xuất hiện chút hương vị của mùa thu.

Cố Ánh Liễu vội vàng đến thỉnh an Thái hậu sớm.

Hoắc Thái hậu mặc một hạ sam xanh đá mềm mại bằng tơ lụa, ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị.

Bà rũ mắt nhấp một ngụm trà, trong lúc lơ đãng liếc Cố Ánh Liễu một cái, lại buông chung trà.

Cố Ánh Liễu ngồi ở phía dưới, bình tâm tĩnh khí chờ đợi Hoắc Thái hậu đáp phúc.

Cho dù bà đối xử với y thế nào, Tiểu Nhứ Nhi vẫn là hài tử của bà, bà sẽ đồng ý với kế hoạch của y.

Mấy tức sau, Hoắc Thái hậu cuối cùng mở miệng.

"Ai gia không có dị nghị gì với việc này, chỉ là không biết Liễu phi có biết đi qua đi lại giữa Nam Dương cần bao lâu?"

Cố Ánh Liễu: "Bình thường đi đường yêu cầu bốn ngày, nếu mang theo quân nhu, ước chừng yêu cầu mười lăm ngày."

Hoắc Thái hậu: "Vậy thì được."

Khuôn mặt bà đã bớt đi vẻ tiều tụy, tỏa ra thần thái sáng ngời, khoé miệng cũng hơi cong lên.

Cố Ánh Liễu: "Thần cáo lui trước, ngày khác lại đến vấn an Thái Hậu nương nương."

Hoắc Thái hậu: "Chậm đã."

Cố Ánh Liễu dừng lại, động tác đứng lên cứng đờ tại chỗ.

Hoắc Thái hậu đặt tay lên trụ ghế, ánh mắt nhìn thẳng vào Cố Ánh Liều, "Tuổi tác ai gia đã cao, chuyện người trẻ các ngươi ta không muốn quản, cũng không thể quản. Hoắc Trừng chết không phải do ngươi sai, là nó quá bướng bình, ngươi không cần phải để trong lòng."

Bà nặng nề thở dài, lại nói, "Đứa nhỏ ngốc kia của ta thích ngươi thật lòng, quyền thế dễ có, thiệt tình khó được, hy vọng ngươi chớ quên sơ tâm, chớ có tổn thương nó."

"Rõ, nương nương." Cố Ánh Liễu hành đại lễ, xoay người rời khỏi doanh trướng.

Hôm nay y đến chính là vì chuyện binh khí Nam Dương, làm giả bút tích của Hoắc Trừng đã xong, giờ chỉ cần chọn một người thích hợp thay y đến Nam Dương để dùng kho binh khí.

Ngoài Thái hậu nương nương, làm gì còn ai chọn người thích hợp nhất?

Chỉ cần đưa ra một lý do thích hợp, Cố Ánh Liễu tin tưởng bọn họ sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.

Dung Tích giết Hoắc Trừng, ý đồ khống chế Hoắc gia quân. Nam Dương trời cao mà xa, y trước tiên chặn hết tin tức truyền ra bên ngoài thành Thịnh Kinh, hơn nữa có Thái hậu là trưởng bối của Hoắc gia, hẳn là có thể làm Hoắc gia quân đóng quân ở Nam Dương nghe lệnh.

Y một đường trầm tư trở lại quân trướng, lại thấy quân y đã sớm đứng ở ngoài trướng chờ mình.

Cố Ánh Liễu không hiểu mà nhìn quân y một cái, hắn tới tìm mình làm cái gì?

"Cố đại nhân, có chuyện muốn xin chỉ thị của ngài." Quân y khom người nhường Cố Ánh Liễu vào quân trướng.

"Chuyện gì?" Cố Ánh Liễu nhàn nhạt liếc nhìn hắn, chẳng lẽ là Tiểu Nhứ Nhi mang thai? Theo đạo lý hẳn là không nhanh thế được.

"Là... Cố Nhị công tử bị thương?" Quân y nói chuyện ấp a ấp úng, liếc lung tung không ngừng.

"Có chuyện nói thẳng." Cố Ánh Liễu không kiên nhẫn, "Là miệng vết thương của nó chuyển biến xấu, chân giữ không nổi à?"

Quân y lau mồ hôi, thật cẩn thận mà nói, "Xin hỏi đại nhân, phải trị cho hắn sao?"

Cố Ánh Liễu cười như không cười mà liếc nhìn hắn, "Ta thoạt nhìn giống người không màng thủ túc tình thâm à?"

Quân y chửi thầm, thủ túc tình thân thật thì đã không làm người ta bỏng. Đương nhiên lời này hắn không dám nói ra miệng, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng.

Cố Ánh Liễu: "Trị liệu cho nó tốt vào, chuyện nhỏ thế này về sau không cần phải xin chỉ thị của ta."

Quân y cúi đầu cáo lui, chỉ cảm thấy ngữ khí của Cố Ánh Liễu rất giống một oán phụ khuê phòng mình từng gặp, dường như mình thiếu y một hài tử không bằng.
1

Cố Ánh Liễu tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, triệu hoán Tiểu Ngũ vào quân trướng nghị sự.

"Nếu Cố Dịch Sơ muốn tiếp cận Bệ hạ, không cần ngăn cản, cho nó cơ hội. Ghi nhớ những lời nó nói với Bệ hạ, bẩm báo với ta."

"Đã rõ." Tiểu Ngũ nửa quỳ.

Cố Ánh Liễu trầm tư nửa tức sau lại mở miệng, "Nếu nó muốn khinh bạc Bệ hạ, nhất định phải ngăn lại trước tiên."

"Rõ." Tiểu Ngũ trịch trục xong mở miệng, "Có thể điều Đậu Hồi Chương khỏi Bệ hạ không?"

"Gã quấy rầy ngươi?" Cố Ánh Liễu hỏi.

Tiểu ngũ: "Không, nhưng gã ồn ào."

Cố Ánh Liễu: "Ám vệ huấn luyện chẳng lẽ không chịu được hoàn cảnh ồn ào sao?"

Tiểu Ngũ: "Có."

Cố Ánh Liễu: "Khi làm việc không cần mang theo cảm xúc cá nhân, nếu gã có bất kì quấy rầy thân thể hoặc nhục nhã ngươi, có thể báo với ta."

Tiểu Ngũ sắc mặt đỏ đậm, là hắn đi quá giới hạn.

Theo đạo lý hắn không nên làm phiền Cố đại nhân vì việc cỏn con này.

Buổi chiều, Cố Ánh Liễu sai người làm một đài cao giản dị bên ngoài sông đào bảo vệ thành, chiêu người làm.

Ngay từ đầu, bá tính ở xung quanh ngoại ô tranh nhau tới xem, đến khi hiểu rõ yêu cầu thì mới ổn định tâm tư.

Này có chỗ nào là chiêu công, rõ ràng là chiêu quan.

Cố Ánh Liễu lại cho binh lính cất giọng to tiếng kêu la tuyển quan, kêu đến mức trong thành Thịnh Kinh cũng phải nghe thấy.

Y không tin đám đại quan quý nhân trong Thịnh Kinh có thể ngồi im chờ thành trì bị đánh hạ rồi vị trí mình từng ngồi sẽ nhường lại cho kẻ khác.

Hoặc cũng có thể giữ được chức tước, nhưng thực quyền thì không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.