Hôm sau, ta đỏ mắt cùng Tri Ý lên xe ngựa.
Hắn nói mang chúng ta về Hoàng Thành, bây giờ hắn sống ở đó.
Ta cũng không quan tâm đi đâu, muội muội không ở bên, ta cũng không có sắc mặt tốt gì với hắn.
Hôm đó, hắn ở bên tai ta nói, từng câu uy hiếp:
"Nguyệt Nha, khế bán thân của nàng vẫn còn ở chỗ ta, nàng nói nếu ta báo quan, quan phủ sẽ đối xử với tội nô chạy trốn như thế nào? Nàng ta sẽ giữ lại, nhưng quan phủ điều tra muội muội Liên Nhi của nàng lúc đầu mang nàng chạy trốn, chỉ sợ..."
Hắn giỏi nhất là tính toán lòng người.
Nhưng chí ít là Tri Ý rất vui.
Hoắc Vân Dung một đường không vội không gấp, mang chúng ta vừa đi vừa chơi.
Dọc đường mua đồ chơi nhỏ cho Tri Ý đã chất đầy hai xe ngựa.
Tri Ý mỗi ngày đều gọi "cha'" "cha", dỗ hắn vô cùng vui vẻ.
Một đường này ta thấy khóe miệng hắn chưa từng buông xuống.
Lúc xe ngựa dừng lại trước cổng Dung Vương phủ, ta sững sờ không kịp phản ứng.
Hắn ôm Tri Ý, ta đứng bên cạnh hắn.
Ở trong tiếng "Vương gia" tỉnh táo lại.
Hắn đúng là Vương gia?
Thì ra, Hoắc Vân Dung ta sợ hãi nhiều năm như vậy, đến cái tên cũng là giả.
Hoắc Vân Dung, hắn chính là đệ đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mang-thai-con-cua-nhan-vat-phan-dien/3624516/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.