Hàn Diệp khẽ vén rèm xe, nhưng bước chân lại chần chừ chẳng đành cất bước, trong mắt ngập tràn lưu luyến chẳng nỡ rời.
Lòng La Vân Khỉ cũng chẳng khá hơn, song vẫn phải gắng gượng nở nụ cười, chỉ sợ hắn mang theo muộn phiền mà lên đường.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"
“Nhanh lên thôi, nếu nhìn thêm chốc nữa, ta e bị ánh mắt huynh dòm thủng mất rồi”, nàng cố trêu đùa nhẹ giọng nói.
Lưu Thành Vũ lập tức cười ha hả, chẳng để ý chuyện buồn:
“Phải đó, Hàn đại ca, chúng ta đi sớm thì mới mong về sớm.”
Hàn Diệp nhẹ buông một tiếng thở dài, thanh âm khàn đục:
“Vậy… ta đi đây.”
La Vân Khỉ vẫy tay như xua đi luyến tiếc.
“Đi đi, đừng quên những điều thiếp dặn, nếu có thời gian, nhất định phải mang bức họa của Tường Vi mà dò hỏi khắp nơi. Tiền bạc cứ dùng, đừng ngại hao tổn.”
Hàn Diệp mím môi thật chặt, đoạn không ngoái đầu, bước lên xe rời đi.
La Vân Khỉ tiến lên mấy bước rồi khựng lại, đôi mắt đã dần nhòa lệ, đến cả xe ngựa cũng không còn thấy rõ.
Sợ bị bọn trẻ nhìn thấy, nàng vội dặn Tô Ly Nhi bên cạnh:
“Ly nhi, muội đưa Hàn Mặc tiễn thêm đoạn nữa, rồi mang Hàn Dung đến cửa tiệm. Ta phải mở cửa hàng trước.”
Dứt lời, nàng liền quay đầu bỏ chạy, chẳng ngoảnh lại. Vừa xoay người, lệ đã lặng lẽ trào tuôn không sao kìm giữ, bước chân vào cửa hiệu, cuối cùng bật khóc thành tiếng.
La Vân Khỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mang-sieu-thi-xuyen-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/4694211/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.