Sắc mặt tuấn tú của Hàn Diệp lập tức trầm xuống, ánh mắt lạnh như sương tuyết.
“Phương công tử không cảm thấy lời vừa rồi quá mức khinh bạc hay sao? Tại hạ là người đã có thê thất, nữ tử khác dù có xuất sắc đến đâu, cũng đâu can hệ gì đến ta?”
Phương Lộc Chi khẽ cười khẩy, vẻ mặt đầy vẻ khinh thị:
“Ngươi với ta đều là nam nhi, cần chi giả bộ đoan chính? Ta không tin ngươi đối với mỹ nhân lại hoàn toàn vô tâm vô ý.”
Hàn Diệp hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu liếc nhìn hắn:
“Phương công tử chi bằng giữ lời đó mà tự soi mình. Thiên hạ nam nhi, chưa hẳn đều ô trọc như ngươi tưởng, thiên hạ nữ tử, cũng chẳng phải ai cũng chỉ nhìn đến xuất thân. Mong công tử bớt mưu toan vặt vãnh, đem tâm trí đặt vào đèn sách, chớ vọng tưởng chuyện bại hoại luân thường.”
Lời vừa dứt, mặt Phương Lộc Chi liền tối sầm lại, thanh âm cũng trầm xuống:
“Hàn Diệp, ngươi vừa mắng ai là bại hoại luân thường?”
Hàn Diệp mặt không đổi sắc, giọng nói lạnh lẽo:
“Tại hạ mắng ai, trong lòng Phương công tử chẳng lẽ còn không rõ? Há lại cần ta phải chỉ thẳng mặt mới chịu?”
“Ngươi…”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Phương Lộc Chi tức đến mặt mày tái mét, thân hình khẽ động định ra tay, nhưng A Phúc đã kịp thời ôm chặt lấy hắn.
“Nếu đánh nhau thật, tất sẽ ảnh hưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mang-sieu-thi-xuyen-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/4694154/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.