Ông lão nhẹ nhàng nhảy lên một bức tường khác để ngồi, không thèm đếm xỉa đến Dương Tinh.
Dương Tinh hai mắt toé lửa, tấn công dồn dập vào ông lão.
Bất quá mỗi lần hắn ra chiêu là mỗi lần bị đánh. Một lần, một lần cây quải trương gõ vào đầu hắn vào cho đầu hắn sưng một cục
Hắn mặc dù hiếu chiến , không bao giờ muốn làm kẻ thua nhưng cũng biết rằng lão già này quá mạnh, không thể làm gì được
‘’ Lão già lấy oán trả ơn, cả đời lão chết trong cô độc mà thôi, đáng chết, đáng chết’’
Dương Tinh chửi rủa, hét lớn, dậm tay dậm chân…sau đó... quay đầu đi luôn
( Dương Tinh dù sao sống lâu nhất mới là thanh niên nông nổi 17-18 tuổi nên tâm lý vẫn có như thế phải ko các dh? ^-^)
‘’ Cộc’’ Hắn mới quay đầu đi vài bước thì…một sức nặng lại đập trúng đầu hắn làm hắn suýt té , dậm mặt
‘’ Hắn định quay lại chửi thêm lần nữa thì lão già đã bay đi xa, vang vọng một lời
‘’ Ta hết thứ để cho rồi, xem cái thứ ta nhặt được này bồi thường đi’’
Dương Tinh mặt mộng bức, nhìn thấy vật hình tròn đen đen trong tay, hét lớn
‘’ Khối cầu sắt này bù được vạn linh thạch hạ phẩm, trung phẩm của ta sao?’’
Đúng vậy, thực ra Dương Tinh hắn đã để linh thạch thượng phẩm , cực phẩm , 2-3 phần hạ phẩm và trung phẩm trong nhẫn trữ vật của mẹ hắn để lại ( cái nhẫn này có thể tiến vào não hải nhé) , còn 7, 8 phần hạ phẩm và trung phẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ma-than-dao/1372873/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.