Chương trước
Chương sau
Tà Lang Quân –
Chương thứ chín
Edit: Quảng Hằng
「 Đừng khóc .」 Phi Ngọc dỗ dành.
「 Thực xin lỗi, ta quá kích động .」
「Sau này không cho phép nhận lầm ta và Điệp nữa nhé, hình xăm của ta là cánh tay bên phải, là la sát màu đỏ, hắn là cánh tay bên trái, là màu lam .」
Đầu Na Lan càng thêm chôn ở ngực hắn.
「 Hơn nữa ngươi ở phía Tây phát hiện cô nương câm bị cưỡng hôn, không có khả năng chạy đến phía Đông còn có thể nhìn thấy ta, cho nên……」
Nàng nhanh chóng ấn nhanh đôi môi mọng lên môi hắn, chỉ thấy hắn vốn đang muốn phát tác cơn tức lập tức tựa như bóng cao su bị xì hết hơi, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Không có biện pháp, ai bảo hắn yêu nàng như thế chứ!
「 Ta sợ ngươi không cần ta .」
「 Làm sao có khả năng? Ngươi là giải dược của ta! Hơn nữa cơ thể của ta chỉ có với ngươi mới có phản ứng a! Ngươi quên bùa hộ mệnh tốt như vậy sao?」
「 Đúng a!」 Nghĩ một chút, Na Lan thật đúng nên cảm tạ ả dâm nữ chưa từng gặp qua đã sớm thăng thiên, nếu không phải ả ta hạ độc, có lẽ nàng sẽ không gặp được Phi Ngọc yêu thương nàng như vậy.
Na Lan hạnh phúc rúc vào trong lòng hắn, nhìn ánh trăng đang treo lơ lửng trên cao
「 Ánh trăng đẹp quá!」
「 Đúng vậy!」
Có thể cùng người mình thích cùng nhau ngắm trăng, Phi Ngọc thật sự dù nằm mơ cũng không dám nghĩ đến mình sẽ có một ngày như vậy.
「 Nếu có thể sinh một cục cưng, sau này chúng ta một nhà ba người ngắm trăng vào Trung Thu, ăn bánh nữa…… Kỳ thật cũng không nhất định phải Trung thu, giống như bây giờ cũng có thể.」
「 Ngươi có đứa nhỏ ?」 Phi Ngọc mở miệng, thanh âm không ôn nhu mới vừa rồi, ngược lại, giống như nghiêm khắc ép hỏi.
Na Lan ngẩng mặt lên, hoang mang hỏi hắn,「 Không có a! Sao vậy, ngươi không muốn cưới ta sao?」
「 Ta muốn.」 Hắn nói kiên quyết.
Na Lan yên tâm nở nụ cười cười, rồi lại mới ngọt ngào mật mật nói:「 Ngươi muốn sinh mấy cục cưng?」
「 Không cho phép sinh!」
Khẩu khí hung ác của hắn dọa đến nàng .
「 Tại sao?」Sắc mặt của nàng lập tức trắng xanh.
「 Ta nói không cho phép sinh, là không cho phép sinh.」
「 Nếu ta nhất định muốn sinh thì sao?」
「 Ta sẽ tình nguyện không nên chạm đến ngươi.」 Hắn thống khổ trả lời.
「 Ngươi!」 Na Lan giãy dụa đứng lên. Nàng không muốn ở bên cạnh nam nhân này nữa.
「 Na Lan……」
「 Đừng nói nữa , ta biết ta chỉ là công cụ giải độc của ngươi mà thôi, hết thảy đều là ta tự mình đa tình.」
Nói vừa xong, nàng liền thương tâm quay đầu rời đi, khi rời đi, nước mắt của nàng ở dưới ánh trăng họa thành một độ cong nát cõi lòng, rồi mới dừng ở trên tay hắn.
Đau quá! Như là bị giọt nến nóng bỏng.
Phi Ngọc cũng không đuổi theo,chỉ đau đớn tựa lưng vào cây cổ thụ, nhìn ánh trăng vẫn sáng tỏ như cũ, trong miệng chua sót nói, giải dược sao? Có lẽ đúng! Bởi vì ta đã yêu nàng, yêu đến mức không có thuốc nào giải được.」
Phi Ngọc không phát hiện phía sau tán cây cũng có một đôi mắt thống khổ đau lòng giống như hắn. Giống như đang sợ lời nguyền rủa đáng sợ kia vĩnh viễn cũng không thể giải trừ………
Phi Ngọc không biết ở bên ngoài đã bao lâu, khi quyết định quay về căn nhà nhỏ, lại phát hiện Tiếu Điệp giận đùng đùng chặn ở trước mặt hắn, rồi mới khoa tay múa chân nói một đống lớn.
「 Ta không có hứng thú, ngươi đi chỗ khác đi.」
Tiếu Điệp không tránh sang, lại càng thêm tức giận hơn.
Nhưng Phi Ngọc không kiên nhẫn lướt qua nàng.
Tiếu Điệp dùng sức nắm lấy tay hắn, lại bị hắn hất đi.
「 Không nên đụng ta.」
Thân mình mảnh mai của Tiếu Điệp làm sao chịu được động tác thô lỗ như vậy, lập tức liền chật vật ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt cũng như những hạt trân châu bị đứt tuôn rơi như mưa.
Bất quá Phi Ngọc không cần, hắn muốn tìm Na Lan, hắn thật sự không biết nên cùng nàng nói như thế nào, hắn không có cách nào cùng nàng cùng nhau sinh tiểu hài tử, nhưng hắn không thể mất đi nàng.
「 Ê! Tại sao ngươi có thể bắt nạt người tật nguyền như vậy」 Phượng Lãnh Điệp có chút tức giận, nhưng giọng điệu lại cố ý làm bộ như không có việc gì, nhưng từ miệng của hắn có thể thấy rõ hắn đang đau lòng.
Phượng Lãnh Điệp muốn vươn tay đỡ Tiếu Điệp dậy, nhưng nàng đã nhanh hơn một bước đứng lên, rồi mới vọt tới bên người Phi Ngọc dùng sức ôm lấy hắn.
Trên mặt Phượng Lãnh Điệp lập tức xuất hiện sát khí lạnh như băng.
Chỉ thấy nàng ở bên tai Phi Ngọc không biết đang nói cái gì…… Không! Nàng không phải câm điếc sao? Sẽ không nói , không lẽ là…..
「 Ê! Ngươi không phải đã có nữ nhân của ngươi sao, tại sao còn muốn……」 Phượng Lãnh Điệp đột nhiên phát hiện sắc mặt Phi Ngọc xanh mét.
Không thích hợp!
「 Làm sao vậy?」 Phượng Lãnh Điệp hỏi.
「 Na Lan bị người kia bắt đi .」
**************************************
「 Buông! Buông!」
Na Lan bị nắm đến địa phương âm u này, giống như một tòa thành cổ đại, nhưng hoang phế đã lâu, những bức tường siêu vẹo mục nát cũng mạng nhện giăng ngổn ngang trong bóng đêm đan vào nhau thành một loại không khí thực đáng sợ.
「 Chính là vật nhỏ này?」
「 Vâng.」Hắc y nhân bắt nàng đến đang cung kính nói với bóng đen.
「 Ừm! Ta đã biết, lui ra.」Thanh âm uy nghiêm trầm thấp ra lệnh.
「 Ngươi là ai?」 Na Lan tò mò hỏi.
「 Tại hạ là Nguyệt Hiên Hoa, là tiểu đệ của Phi Ngọc.」
Nghe được là đệ đệ Phi Ngọc, tâm Na Lan thả lỏng không ít, nàng vội vàng vươn hai tay bị trói, hướng nam nhân xinh đẹp trước mắt nói:「 Ngươi là do Phi Ngọc phái tới cứu ta sao?」
Một tiếng cười nhẹ nhàng chậm rãi từ trong bóng đêm truyền đến, rồi mới nhìn thấy một thân mình cao gầy chậm rãi xuất hiện từ trong bóng đêm, Na Lan vừa thấy đối phương, sắc mặt không khỏi trắng bệch một trận.
「 Sao rồi, muốn hét lên sao?」Tà Lang Quân –
Edit: Quảng Hằng
Nguyệt Hiên Hoa vuốt ve hình xăm trên má phải của mình, đó là hình la sát màu xanh, giống như của Phi Ngọc.
「 Thực xấu lắm phải không? Ghê tởm quá phải không? Nhưng ta lại cảm thấy vô cùng xinh đẹp .」
「 Ngươi rốt cuộc là loại người nào?」
Bóng Nguyệt Hiên Hoa chiếu thật dài trên nền đất dưới ánh sáng rực rỡ của ánh đuốc, hình ảnh la sát trên má phải của hắn lóe lên trở nên sống động, hình thành ảo giác dọa người, nhưng bên gương mặt còn lại, là dung nhan cực kì xinh đẹp làm người ta không khỏi oán than.
Tư thế nửa người nửa quỷ, giống như người trước mắt chính là la sát màu xanh hóa thân.
「 Tại sao ngươi lại sợ? Phi Ngọc mà ngươi yêu nhất trên người không phải cũng có sao?」 Nguyệt Hiên Hoa vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng xẹt qua trên mặt trắng như tuyết của Na Lan.
Na Lan bắt buộc bản thân không được sợ hãi, chẳng sợ nam nhân này đã sắp tới gần nàng, thậm chí cách mặt của nàng thật gần thật gần, khuôn mặt la sát dọa người cũng dựa vào thật gần thật gần.
「 Ta không sợ.」
「 Ai da! Rất dũng cảm, có phải bởi vì như thế này, cho nên nam nhân lạnh lùng không nói lời nào kia mới có thể bị ngươi bắt làm tù binh, cư nhiên theo ta nói hắn không muốn giết người nữa, muốn xa chạy cao bay với ngươi, sống một cuộc sống bình thường?」
Na Lan nghe đến những lời này, nước mắt nhịn không được ngã nhào xuống dưới,「 Hắn thật sự có nói như vậy sao?」
Nàng có phải hiểu lầm Phi Ngọc hay không?
Hắn không phải thật sự không muốn cùng nàng thành thân, mà là có một nguyên nhân nào khác?
Trời ạ! Lúc trước mình tại sao có thể xúc động như vậy, không ngoan ngoãn nhẫn nại nghe hắn đem lời nói cho hết!
Đột nhiên, Nguyệt Hiên Hoa vươn tay, dùng sức nắm cằm của nàng, làm đau nàng.
「 Đau……」
「 Ta ghét nhất những người lúc ta đang nói chuyện, không nhìn ta.」
「 Đúng…… Thực xin lỗi……」
Nguyệt Hiên Hoa vừa cười , bên mặt hoàn mỹ không tỳ vết là nụ cười ngây thơ, bên còn lại là nụ cười dữ tợn.
「 Hắn muốn thoái ẩn giang hồ, ngươi nhất định thực cảm động phải không? Hắn ở trong chốn võ lâm là đệ nhất sát thủ nhất đẳng, vô huyết vô lệ, lãnh khốc vô tình, đương nhiên đây là do hắn và ta dùng tất cả mọi thứ hy sinh mà đổi lấy , một khi đã như vậy, hắn không thể buông tay mặc kệ như vậy, để đuổi theo một trò đùa mà hắn gọi là hạnh phúc chân thật.」
「 Không, ta cùng Phi Ngọc là thật tâm , mặc kệ như thế nào, ta đều hy vọng hắn có thể không cần tiếp tục giết người, vạn vật đều có sinh mệnh, không ai có thể dễ dàng cướp đoạt ……」
「 Đủ.」 Hắn nhẹ giọng nói, vươn tay để lên cánh môi hồng nộn của nàng「Đừng đem dáng vẻ của ngươi dùng ở trên người của ta, tên ngu ngốc kia thích như thế, ta thì không.」
「Nếu ngươi là đệ đệ của Phi Ngọc, vậy buông tay đi, có vấn đề gì, có thể hảo hảo thảo luận, ta tin tưởng Phi Ngọc nhất định sẽ hỗ trợ .」 Na Lan muốn dung giọng điệu thân thiết nhất, hiền lành nhất thuyết phục hắn, lại nghe thấy hắn kể một câu chuyện xưa
「 Ngươi có biết hai mươi năm trước có một cô nương Mông Cổ xinh đẹp, nàng ngây thơ trong sáng, cuộc sống hạnh phúc lại mỹ mãn, lại chuẩn bị chờ gả cho Vương gia của Mông Cổ, làm Vương phi xinh đẹp nhất, lại không biết từ đâu xuất hiện một tên Quỷ Vương xấu xí ghê tởm, đem nàng bắt đi chà đạp ba ngày ba đêm, đến khi vị Vương gia đó tìm được nàng, nàng đã bị tra tấn không thành hình người, ngay cả mọi người không nhận biết , sau khi Vương gia Mông Cổ mang nàng trở về, nàng chẳng những không nói lời nào, cũng không nở nụ cười, lại càng không ca hát . Tiếp theo, đó chính là chuyện tàn nhẫn nhất đã xảy ra, nàng đã mang thai .」
Na Lan bị hắn quay đầu dùng sức bắt lấy bả vai, đột nhiên tới gần sát mặt nàng, dọa nàng bị một cú sốc.
「 Thất thân trước khi thành hôn, đã là chuyện nhục nhã nhất trên đời, nay lại mang thai đứa con của tên Quỷ Vương ghê tởm kia, Vương gia Mông Cổ làm sao chịu được nước mắt của người yêu, thế là hắn thiết lập mưu kế, thông cáo thiên hạ, đợi đến ngày nàng sinh nở, sẽ đem tên nghiệt chủng kia giết chết, tin tưởng Quỷ Vương sẽ xuất hiện tới cứu đi đứa nhỏ của hắn!」
「 Kết quả Quỷ Vương có đến không?」
「 Đến, nàng sinh hạ bốn đứa nhỏ. Nhưng Quỷ Vương mang đi cũng không phải là đứa nhỏ của hắn, mà là nàng.」
Na Lan cảm thấy thật chấn động, không thể tin được những gì mình vừa nghe được .
「Vương gia Mông Cổ đau lòng vì mất người yêu, thương tâm chết đã tám năm, thẳng đến khi Mông Cổ phát sinh thiên tai, mọi người đều nói là quỷ con làm hại, thế là đem hình ác quỷ xăm trên người bốn đứa nhỏ, đưa đến Trung Nguyên, mặc bọn chúng tự sinh tự diệt.」
Nước mắt Na Lan muốn ngừng cũng ngừng không được, cứ tiếp tục tuôn rơi như mưa.
「 Thật đáng buồn , ta rất dễ dàng tìm được huynh đệ như hắn thất lạc ở Trung Nguyên này hắn, bởi vì trên người có ký hiệu ghê tởm như vậy, khắp thiên hạ cũng chỉ có bốn mà thôi, ác quỷ sẽ sinh ác tử.」 Hắn dùng lực xiết bả vai của nàng.
Đau quá! Giống như đã bị bóp nát. Na Lan đau đến rơi lệ.
「 Càng giận hơn là, không ai dám giết chúng ta, nếu tử vong có thể giải trừ tất cả thống khổ thì tốt rồi, chỉ tiếc mọi người đều truyền nhau nói rằng nếu giết chết ác tử, có thể sẽ bị nguyền rủa hay không?」
「 Cũng bởi vậy, bốn huynh đệ chúng ta biết, chỉ có chân chính làm một ác nhân, mới có thể là phương pháp tốt để bảo hộ chính mình sẽ không bị bắt nạt nữa.」
「 Không phải như thế, chẳng qua bởi vì các ngươi không gặp được người tốt, kỳ thật các ngươi hoàn toàn vô tội .」 Nghĩ đến vẻ mặt thống khổ của Phi Ngọc lúc trước, Na Lan hiện tại rất muốn ôm lấy hắn, nói với hắn hàng ngàn câu xin lỗi hắn.
Thì ra trong lòng hắn lại có nổi khổ tâm lớn đến như thế.
「 Ngươi hiện tại là đang đồng tình với ta sao?」 Nguyệt Hiên Hoa giống như đã rơi vào điên cuồng lắc nàng,「 Không cho phép, ta không cho phép ngươi dùng loại ánh mắt đồng tình ghê tởm này nhìn ta, ta là con của Ác quỷ đó thì sao, chúng ta muốn làm tất cả mọi chuyện ác độc nhất trên thế giới này, muốn cho tất cả những người khinh thường ta đều bị tiêu diệt, ta –」
「 Na Lan!」
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.