Chương trước
Chương sau
Editor: hatrang.

---

Đường phố ngựa xe tấp nập, cảnh tượng kẻ đến người đi vô cùng náo nhiệt.

Hương thơm từ quán mì bên cạnh thoang thoảng trong không khí. Một ông lão râu ria xồm xoàm cởi trần đứng trước chiếc nồi, tay này cầm bát lớn, tay kia dùng đũa vớt mì trong nồi. Nước dùng sóng sánh một chút, có thể nhìn thấy những miếng xương lớn đều đã được ninh nhừ, hương thịt nồng nàn lan tỏa khắp nơi. Chan một vá nước dùng, thêm chút dầu ớt cay nồng, rắc hành lá và tỏi băm nhuyễn lên trên.

Một bát mì thơm ngào ngạt đã được hoàn thành, chỉ cần ngửi thôi cũng đủ để khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Trên đường có rất nhiều người đến chợ sớm nên cũng tiện thể ngồi lại ăn sáng. Quán tuy nhỏ nhưng lại đông đúc tràn ngập tiếng ồn, nhìn qua đã biết làm ăn rất tốt.

Giữa dòng người tấp nập, hai bóng dáng đứng ở trung tâm con đường lại càng trở nên vô cùng nổi bật.

Ban nãy, vừa thấy ông chủ hiệu sách trở về, Quý Linh Lang và Kha Đàm đã lập tức bước ra ngoài. Lúc này, đứng trên đường lớn, cả hai vẫn có chút ngơ ngẩn, nhất là Kha Đàm. Nhớ tới bộ dạng của thư sinh kia, hắn không khỏi quay đầu sang chỗ khác, giơ tay lên che miệng cố nén cười, khiến những người xung quanh đều nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ.

Quý Linh Lang nghĩ đến cũng không khỏi cong môi mỉm cười. Một lúc lâu sau, hắn mới miết nhẹ cuộn tranh trong tay, nói với ý tứ sâu xa, "Ngươi đi điều tra thử cái tên... Đào Hoa cô nương xem, ta cũng rất muốn biết, rằng vì sao tiểu điện hạ của chúng ta lại mặc váy phụ nữ?"

"Vâng." Kha Đàm lập tức thu lại nụ cười, cung kính chắp tay đáp, đôi mắt rủ xuống đầy vẻ phức tạp.

Hắn chỉ mới không theo dõi đối phương một chút thôi, Khương Ngâm... sao Khương Ngâm biến thành dáng vẻ kia mất rồi? Mặc dù, mặc dù đúng là trông khá xinh đẹp, nhưng sao lại kỳ lạ đến thế?

Vì sao hắn cảm thấy một thiếu niên như Khương Ngâm lại xinh đẹp khi mặc váy chứ, điên rồi! Kha Đàm gãi gãi đầu, nghĩ rằng có lẽ do gần đây hắn luyện võ có chút lơ là, thế nên dường như đầu óc cũng bị chậm đi.

Thấy càng lúc càng có nhiều người nhìn qua bên đây, Quý Linh Lang khẽ nhíu mày, hắn nhẹ nhàng phe phẩy quạt, "Chẳng có gì thú vị để xem nữa, về thôi."

Vốn là muốn đi dạo một vòng trên phố nhân dịp chợ phiên, xem xem có tìm được thứ gì quý hiếm kỳ lạ hay không, ai ngờ lại phát hiện ra một điều bất ngờ như vậy.

Quý Linh Lang cười khẩy một tiếng, rồi cùng Kha Đàm xoay lưng rời đi.

Mặt trời dần lên cao, mấy chú chim non trên ngọn cây hót vang ríu rít, hôm nay lại là một ngày đẹp trời.

---

Các tiểu nhị đang giúp treo đèn lồng lên cửa Quỳnh Hoa Lâu. Tối nay có một bữa tiệc nho nhỏ, là do Lưu viên ngoại trong trấn mời khách từ nơi khác đến tham dự. Ngọc Nương đã dặn dò phải trang trí thật cẩn thận, coi như là tạo thế trước cho các cô nương trong lầu chuẩn bị lên sân khấu vài ngày tới.

Khâu Trạch bị kéo ra giữ thang cho tiểu nhị, lúc thì dịch sang trái một tí, lúc lại dời sang phải đôi chút, bận rộn đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, chẳng có lấy một phút ngơi tay. Hắn cứ lẩm bẩm mãi trong miệng rằng nhất định phải bảo Ngọc Nương thuê thêm vài người, trong lầu này có quá ít nhân sự có thể làm được việc.

Còn Ngọc Nương mà hắn đang nhắc đến đang ở đâu?

Ngọc Nương đang giám sát trong lầu, xem cô nương nào làm việc không đàng hoàng, coi chừng nàng xé toạc miệng kẻ đó.

Gần đây nghe tin lại sắp có cơ hội được ra sân khấu biểu diễn, các cô nương trong lầu bắt đầu trở nên nôn nóng vô cùng, ai nấy đều muốn tham gia để có dịp lộ diện. Nhưng nghĩ thì đẹp lắm, nhảy múa không xuất sắc, hát cũng chẳng ra gì, toàn dựa vào việc thổi gió bên tai khách quen, còn mong khách sẽ nói đỡ vài lời.

Hừ, đúng là mơ tưởng!

Ngọc Nương cũng đâu phải người dễ dãi, chỉ nghe vài câu liền gật đầu đồng ý. Các cô nương trong lầu, ai mà không nổi danh nhờ tài nghệ? Nếu không có gì trong tay thì tốt nhất cứ đứng sang một bên đi! Trước giờ chưa từng nổi tiếng, chẳng lẽ chỉ cần nàng sắp xếp thêm vài buổi diễn là nổi ngay sao?

Thôi đi, vẫn nên để cơ hội lại cho các cô nương mới đến.

Ngọc Nương có vẻ ngoài rất duyên dáng, nhưng một khi mở miệng thì chẳng nể nang ai. Một tay nàng chống hông, tay kia cầm khăn chỉ chỉ trỏ trỏ, thấy gì không vừa mắt là chửi ngay. Tính cách vừa đanh đá vừa vô cùng quyến rũ, có thể mắng mỏ đến mức làm con gái nhà người ta bật khóc nức nở. Các cô nương trong lầu vừa sợ lại vừa yêu nàng.

Ngọc Nương nhìn nhìn đám người đang treo đèn lồng ở phía cửa, nói vài câu tăng tinh thần vui vẻ lên, sau đó đi ra sau viện xem các cô nương tập nhảy thế nào. Vòng qua cửa, dọc theo hành lang chính khoảng trăm bước, cả hai phía bắc và nam đều có một gian lầu nhỏ. Trong lầu xa hoa vô cùng, đến cả ban ngày cũng được thắp đèn lồng, ánh sáng mờ ảo phản chiếu lên lớp lụa đỏ, đẹp không nói nên lời.

Trong đại sảnh đã có không ít người đang ngồi, người thì uống trà, người thì nghe nhạc, còn có người đến chỉ để thưởng thức rượu ngon của Quỳnh Hoa Lâu, nhóm ba nhóm năm ngồi trò chuyện sôi nổi. Các cô gái dịu dàng đáng yêu mặc váy lụa màu hồng, đứng bên cạnh chờ khách gọi, thỉnh thoảng họ còn để ý xem chén của khách có cạn chưa để kịp thời rót thêm rượu.

Trên sân khấu có một màn ca múa góp vui, là của Linh Hoa cô nương trong lầu. Chỉ thấy lớp lụa mỏng nhẹ nhàng bay phấp phới, để lộ thân hình nàng mỹ nhân duyên dáng bên trong. Tóc đen búi thành mây, cài trâm phượng vàng, ánh mắt như làn nước mùa thu, đôi mày tựa nét núi mùa xuân, khi nhẹ nhàng nhảy múa thì dáng vẻ thanh thoát hết sức uyển chuyển, đẹp không sao tả xiết.

Tuy không nổi tiếng bằng Ngọc Phù Dung, nhưng cũng là một mỹ nhân hạng nhất.

Nói đến mỹ nhân, trong số các cô nương mà Ngọc Nương mới nhận lần này, có vài người sở hữu dung mạo rất xuất sắc, đặc biệt là cô nương Tiểu Đào Hoa. “Nàng” thật sự là một mỹ nhân vừa yếu đuối vừa mềm mại, nhất là làn da trắng như tuyết kia, không biết sao lại đẹp đến vậy, khiến người ta vừa nhìn đã thấy trái tim mềm nhũn cả ra, chỉ muốn ôm vào lòng mà yêu thương.

“Nàng ta” còn vô cùng khéo léo, miệng lưỡi thì ngọt ngào, suốt ngày cứ tỷ tỷ tỷ tỷ, gọi đến mức xương cốt Ngọc Nương cũng tê dại, chỉ tiếc mình không sinh ra được một đứa như thế.

Ngọc Nương phe phẩy chiếc khăn, đi vào phía sau.

Từ xa xa đã nghe thấy tiếng đàn sáo dặt dìu, âm thanh u sầu vô cùng triền miên lâm li. Khi bước vào phòng, các cô nương bên trong đều đang cần cù tập múa. Ngọc Nương đến đây kiểm tra xem có ai lười biếng hay không, đôi mày mảnh được kẻ kỹ càng hơi nhướng lên, nàng nghiêm khắc quét mắt khắp đám người đang múa.

Nhìn qua một lượt, Ngọc Nương liền nhíu mày.

“Hình như thiếu người thì phải?” Nàng kéo dài ngữ điệu, giọng nói tuy mềm mại nhưng lại không ai dám coi thường.

Các cô nương đang múa liền dừng lại, có người lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ hả hê, "Ngọc Nương, là Đào Hoa cô nương không đến, hôm qua đã không thấy nàng ta rồi, chẳng lẽ ra ngoài tìm khách rồi ư?"

Vì sắp ra mắt, có sẽ người lén lút đi tìm khách, chỉ để tăng thêm cơ hội lên sân khấu cho mình. Ngọc Nương không thích chuyện này, mấy hôm trước đã cấm tiệt, nếu ai dám phạm phải, sẽ bị coi là gian lận.

Trong nhóm vang lên vài tiếng thì thầm, như thể đang bày tỏ sự bất mãn, nhưng lại không dám nói to, chỉ lén lút bàn tán. Xem ra, họ cũng nghĩ như vậy.

Ngọc Nương ôm tay một cách lười biếng, nàng không những không tỏ ra tức giận, mà ngược lại còn hỏi, "Hôm nay Yến tiên sinh có đến không?"

Các cô nương trả lời, "Buổi sáng Yến tiên sinh có ghé qua, rồi đi mất."

Ha, Ngọc Nương cười khẽ. Vậy là chuyện này đã được giải quyết. Yến tiên sinh đã đến mà không nói gì, có nghĩa là người ta đã cho phép rồi, các cô còn kêu ca om sòm ở đây, đúng là có lớn mà không có khôn, bảo sao cả đời chẳng bao giờ được lên sân khấu.

Ngọc Nương cười cười, cứ thế bỏ đi, không nói thêm lời nào.

Những người còn lại thì quay sang nhìn nhau, bực tức không thôi, không biết Ngọc Nương nghĩ gì mà lại không phạt người kia, rõ ràng đã bỏ học không đến, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?

Bên ngoài, Ngọc Nương đúng là không rõ Khương Ngâm đã đi đâu, nhưng vì lầu chủ đã biết chuyện này mà còn chấp nhận, chứng tỏ người ta chắc chắn không phải ra ngoài để tìm khách gì gì đó. Hơn nữa, Tiểu Đào Hoa là người nhảy giỏi nhất ở đây, dù “nàng ta” lười biếng nghỉ học vài lần, Ngọc Nương có thấy cũng sẽ không trách phạt.

Chỉ là dù sao cũng phải làm ra vẻ, thế nên Ngọc Nương bèn đi lên lầu, tìm kiếm một vòng, rồi đứng ở hành lang gọi vài tiếng tên Tiểu Đào Hoa, xem thử xem “nàng” có đi đâu đó đánh một giấc no say rồi không?

Khi đi ngang qua cửa phòng Yến Lâu Y, đột nhiên có vài âm thanh kỳ quặc vọng ra từ phía trong.

Bước chân Ngọc Nương lập tức khựng lại, đương nhiên nhận ra ngay tiếng động đó là gì. Nhớ đến việc ngày xưa Yến Lâu Y dặn nàng phải chăm sóc cho người nào đó nhiều hơn, trên mặt nàng liền hiện lên biểu cảm"quả nhiên là thế."

Chỉ là... hai người này đã làm điều ấy với nhau từ khi nào? Sao nàng lại không hay biết gì.

---

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Chương sau có sếch... mini! (hỏng có "ăn" thiệc thì gọi là sếch mini đi)

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.