Chương trước
Chương sau
Yến Lâu Y trở về một mình, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Dẫu tâm trạng nam nhân nọ có vẻ không tệ, nhưng tất cả mọi người lại không dám lộn xộn chút nào. Đứng đầu đám đông là vài cô nương mắt đỏ hoe, vừa thấy hắn đến đã khóc lóc quỳ xuống.

Các nàng run rẩy nói: “Xin tiên sinh tha thứ, tất cả là do bọn ta ghen tị với Đào Hoa muội muội được tiên sinh ưu ái, nên mới bị lòng đố kỵ che mờ mắt, làm ra chuyện như vậy.”

Lời này không sai, từ lâu trong lầu đã có lời đồn rằng giữa Yến tiên sinh và Đào Hoa cô nương có gian tình, nếu không thì sao hắn lại giữ nàng ta huấn luyện riêng năm lần bảy lượt như thế?

Hơn nữa, từ khi đến Quỳnh Hoa Lâu, Yến Lâu Y đã sớm nổi tiếng với dung mạo xuất sắc và phương pháp giảng dạy vô tình tàn nhẫn, rất nhiều nữ tử dù bị lạnh nhạt vẫn cứ muốn tiếp cận đối phương.

Không lâu sau, người ta lại đồn rằng Yến Lâu Y mê Long Dương*, khiến các cô gái phải thất vọng quay đầu, ngoan ngoãn đi học mỗi ngày. Nhưng giờ đây Yến tiên sinh vốn không thèm để tâm tới ai lại đột nhiên đặc biệt chú ý đến một người.

*Ngụy An Ly Vương và Long Dương Quân có mối tình đồng giới. Long Dương Quân lo sợ bản thân sẽ bị thay thế như những con cá nhỏ khi vua câu được cá to hơn. Ngụy An Ly Vương cảm động trước nỗi lòng của Long Dương Quân và ra lệnh cấm mọi người tiến cử mỹ nhân cho mình. Từ đó, "mê Long Dương" trở thành thành ngữ chỉ mối tình đồng giới.

Mọi người đều kinh ngạc.

Người này càng thân thiết với Yến tiên sinh, đương nhiên sẽ học được nhiều thứ hơn, cơ hội lên sân khấu biểu diễn cũng lớn hơn. Không thấy Ngọc Phù Dung kia mới được chỉ điểm một chút đã nổi tiếng như vậy rồi ư? Giờ lại xuất hiện thêm Đào Hoa cô nương nữa, chẳng lẽ không muốn để cho người khác trong lầu sống hay sao!

Một số kẻ đầu óc nông cạn bắt đầu lên kế hoạch dạy dỗ cô nương mới đến này, ai ngờ họ châm ngòi nói bóng gió với Ngọc Phù Dung mãi, nàng ta vẫn hết sức bình tĩnh, còn phe phẩy chiếc quạt tròn, khinh bỉ liếc bọn họ, nói: “Nếu không muốn ở lại đây nữa thì cứ làm đi.”

Thật nực cười, người ta được Yến tiên sinh đích thân quan tâm, đám ngu xuẩn các ngươi cũng dám động vào sao?

Vậy mà vẫn có kẻ không biết điều, bị cảnh cáo mà chưa chừa, đá trống lúc người ta đang múa, khiến người ta mất thăng bằng ngã xuống.

Ban đầu họ còn đắc ý mừng thầm trong bụng, rồi thấy Yến tiên sinh đến bế Khương Ngâm vào lòng, các nàng lập tức hoảng hốt, chợt có dự cảm không lành. Mãi đến khi nữ tử đứng ra khiêu khích kia bị đuổi đi, họ mới bắt đầu hiểu lời Ngọc Phù Dung nói.

Nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn, các nàng chỉ có thể sợ sệt bước lên trước dưới ánh mắt thương hại của mọi người, lòng vẫn ôm chút hi vọng mong manh, cho đến khi ——

“Ba người các ngươi đúng không? Ta không quan tâm ai bày mưu, ai ra tay, trong vòng hôm nay đi báo với Ngọc Nương, tất cả bị đuổi khỏi Quỳnh Hoa Lâu, vĩnh viễn không được nhận vào lại!”

Yến Lâu Y thật sự quá lười để dạy dỗ các nàng, phiền phức, cần gì phải cảnh cáo thêm nữa, tống cổ thẳng ra là được, dù sao hắn cũng chẳng thiếu mấy người thế này.

Bề ngoài hắn là tiên sinh mà Ngọc Nương mời đến, song thực ra hắn đã sớm mua lại Quỳnh Hoa Lâu từ vài năm trước. Ban đầu chỉ muốn biên đạo cho vui, không ngờ sau đó việc kinh doanh phát triển khá tốt… Lầu của hắn, muốn giữ ai thì giữ chứ?

Nhưng sau việc vừa rồi, tâm trạng vui vẻ của nam nhân cũng bị phá hỏng hoàn toàn, sắc mặt hắn bất giác trở nên lạnh lẽo. Dù diện mạo Yến Lâu Y rất đỗi nữ tính xinh đẹp, nhưng lại sở hữu đôi mày rậm như mực xếch lên thái dương, khi thả lỏng cơ mặt toả ra cảm giác sắc bén vô cùng, rất có vẻ uy hiếp. Hơn nữa, hắn vốn đã nổi tiếng hung dữ, thế nên giờ đây mấy cô nương dưới đất chỉ biết khóc lóc, thậm chí không dám ngước nhìn nam nhân.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, văng vẳng tiếng nức nở khe khẽ. Những người khác vẫn đứng yên ở vị trí của bản thân, im lặng không nói một lời. Lúc này, Yến tiên sinh đang nổi giận, ai mà dám lên tiếng thì chẳng khác nào muốn chết.

Trong đầu họ hiện lên một ý nghĩ: Thủ đoạn của vị Đào Hoa cô nương thật là lợi hại! Ngay cả người như Yến tiên sinh cũng có thể quyến rũ được, khiến hắn ta si mê cứ như trúng bùa ngải vậy.

Mặc dù nghĩ thế, nhưng họ cũng không dám nói ra.

Tên tuổi Khương Ngâm xem như đã nổi danh theo một cách khác. Trước kia, các cô nương trong lầu còn so sánh cậu với Ngọc Phù Dung, nhưng bây giờ nàng ta nào bằng cậu được. Đào Hoa cô nương mới là báu vật được Yến tiên sinh chiều chuộng!

Yến Lâu Y tất nhiên không biết suy nghĩ của các nàng, hắn nhận lời làm tiên sinh chẳng phải vì muốn đứng lớp, chỉ là nghĩ ra điệu múa mới nên rảnh rỗi đến đây thử một chút thôi.

Vì vậy, nam nhân bảo họ tự luyện tập hôm nay, rồi quay về tìm Khương Ngâm.

Hương thơm trong phòng đã sớm phai đi, một loại mùi vị khác chậm rãi bao trùm toàn bộ không gian. Màn lụa đỏ rực đung đưa, vén lên tấm rèm mờ ảo, chỉ thấy một người đang say giấc nồng trên chiếc giường quá cỡ. Mảnh lụa Vân La hoa lệ tinh xảo trải rộng dưới thân tựa dòng nước, làm nổi bật làn da trắng nõn đến loá mắt của người nọ. Mái tóc đen uốn lượn khắp giường như thác, trâm cài đầu không biết đã rơi đi đâu mất.

Yến Lâu Y vén tóc cậu đặt lên gối rồi lặng lẽ ngắm nhìn người đang ngủ say trên giường. Da thịt trần trụi lộ khỏi lớp chăn chi chít dấu vết mờ ám vô cùng, thiếu niên cuộn tròn thân mình như một chú mèo con, đuôi mắt vẫn còn đẫm nước dinh dính, như thể đã bị dày vò tàn nhẫn.

Khương Ngâm thực sự không thể chịu nổi, thân thể lần đầu nếm trải hoan lạc vốn rất non nớt, mà kỹ năng Yến Lâu Y còn cao siêu vô cùng, ngoài việc chưa thật sự tiến vào ra, hắn ta đã dùng ngón tay “chơi” khắp người thiếu niên.

Khóc lóc van xin cũng vô dụng, cuối cùng mệt quá ngủ thiếp đi.

Yến Lâu Y càng là không thể kiềm chế, suýt chút nữa đã đâm hỏng người ta. Khi nam nhân rút tay ra, toàn bộ đều phủ đầy chất lỏng nhớp nháp, nơi bị khai phá ướt nhẹp lầy lội, chủ nhân sớm đã ngất xỉu mà vẫn còn bướng bỉnh níu kéo, cái miệng nhỏ sưng đỏ liên tục khép mở, muốn cắn nuốt cả ngón tay hắn.

Đây là lần đầu tiên hắn dạy dỗ một người thế này, chưa từng thấy phản ứng nào đáng yêu như vậy, vừa ngoan vừa dâm chết đi được. Ánh mắt thì ngây thơ, nhưng thân thể lại biểu hiện rất thành thật. Bị làm quá mức cũng không phản kháng, chỉ biết bật khóc, là kiểu vừa rơi lệ lã chã vừa nhìn mình bằng ánh mắt đỏ hoe đáng thương. Mèo con nức nở rên rỉ, cứ như cho rằng dáng vẻ này có thể làm hắn thương xót cậu hơn một chút.

Thật ra sẽ chỉ càng khiến người ta muốn bắt nạt thiếu niên thêm quá đáng nữa thôi.

Nam nhân vẫn nhớ rõ sau khi bị hắn làm cho mơ mơ màng màng rồi, cậu còn kéo hắn tay áo hắn hỏi: “Tiên sinh, như vậy là được sao?”

“Tiên sinh, có thể đừng đâm sâu thế không, em đau...”

“Tiên sinh, ngài đã nói rồi, nếu em chịu được thì sẽ giữ em lại, ngài sẽ giữ bí mật giúp em...”

“Tiên sinh, em không nuốt nổi nữa, nhiều quá...”

Vừa nhớ đến đôi mắt đỏ hoe kia, cả người Yến Lâu Y lại hưng phấn bừng bừng. Nếu không phải vì vẫn chưa chơi chán vở kịch thầy trò này, thì hắn thật sự muốn đè Khương Ngâm xuống chịch cậu.

Mới dùng mỗi ngón tay mà đã “nuốt không nổi” rồi, nếu thật sự đâm vào chắc sẽ doạ cậu chạy mất thôi.

Vẫn nên dạy dỗ thêm một khoảng thời gian nữa...

- --

Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng hạ nhân bẩm báo có khách quý đến. Yến Lâu Y đoán hẳn là người kia, bèn kéo chăn cho Khương Ngâm, đắp lại kín mít rồi mới bước ra.

Trong phòng khách, một nam nhân đang rót trà, thân vận áo trắng, động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi. Vừa quay đầu lại, gương mặt xuất chúng quá đỗi ấy lập tức khiến cả căn phòng bỗng chốc sáng bừng lên.

Đó là bạn thân của hắn, Quý Linh Lang.

Yến Lâu Y thuận tay kéo kéo cổ áo, che đi dấu vết trên ngực, rồi cười nói: “Người khác đến Quỳnh Hoa Lâu của ta đều uống rượu ngắm mỹ nhân, chỉ có ngươi là tao nhã thoát tục, chạy tới uống trà.”

“Vậy ngươi có tiếp hay không đây?” Quý Linh Lang cũng cười.

“Tất nhiên phải tiếp đãi rồi, trà ở Quỳnh Hoa Lâu tuy không quý giá như trong kinh, nhưng cũng là loại cao cấp thượng hạng, hương thơm đọng mãi trong khoang miệng, vị ngọt như sương mai, còn phải xem Quý đại nhân có thích không.”

Quý Linh Lang mỉm cười, ánh mắt thoáng lướt qua y phục xộc xệch của đối phương, dường như chỉ đang bâng quơ hỏi: “Ồ, viên ngọc sáng mọc từ chốn núi rừng hoang vu của ngươi, đã có được rồi sao?”

Yến Lâu Y thấy hắn đã nhìn ra cũng không bực bội, khóe môi cong lên, cười cười, không trả lời.

Quý Linh Lang có chút ngạc nhiên, “Đến mức này mà vẫn chưa thu phục ư, hay người ta không chịu?”

Yến Lâu Y xua tay, “Hỏi ta làm gì, bên cạnh ngươi cũng mãi chẳng có ai, còn dám nói ta.” Hơn nữa, hắn chỉ là không muốn vạch trần lớp vỏ bọc kia quá sớm, tránh làm tiểu lang quân sợ hãi mà thôi.

Cứ từ từ, không vội, hắn có thừa kiên nhẫn.

Nhưng bạn thân thì…

Yến Lâu Y lo lắng hỏi: “Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa buông bỏ được vị kia sao?”

Bạn nhỏ nhà hắn tuy rằng rất cảnh giác, nhưng vẫn có thể lén lút sờ tay được, cậu cứ quanh quẩn trước mặt mình suốt ngày, dễ bề tiếp xúc. Còn người mà Quý Linh Lang đặt trong tim…

Là trăng trên trời, là tuyết trên đỉnh núi.

Mãi treo nơi cao, không thể với tới, nào phải thứ phàm nhân như bọn họ hái xuống được.

E là ngay cả ước vọng xa vời cũng chẳng dám có.

Ánh mắt Quý Linh Lang lập tức trở nên ảm đạm, không nói gì. Thời niên thiếu, đế vương còn có thể thân cận với hắn như bạn bè bình thường, nhưng từ khi lên ngôi, thái tử và bạn đọc năm xưa đã biến thành đế quân và bề tôi.

Giống như đối phương bỗng chốc trở nên cao cao tại thượng, khiến người ta chỉ còn biết ngước nhìn với lòng kính sợ vô ngần.

Mỗi lần gặp gỡ đều là một người ngồi trên đài cao, một kẻ quỳ ở dưới thấp, dẫu ánh mắt chạm nhau cũng bị chuỗi ngọc trên mũ miện ngăn cách, không thể nhìn rõ nét mặt đối phương.

Cao quý hay thấp hèn lập tức phân chia ra rõ ràng.

Quý Linh Lang im lặng uống một chén trà, không gian xung quanh tức khắc yên tĩnh lại.

- --

Khi Khương Ngâm tỉnh dậy, trong phòng chỉ có một mình cậu. Mặc quần áo xong, thiếu niên ra ngoài định đi tìm Yến Lâu Y, nhưng vừa bước đến cửa phòng bên cạnh đã nghe thấy giọng nói của Quý Linh Lang.

Cậu bỗng ngơ ngác, “Không phải chứ, sao công chính lại ở đây?”

Cậu chắc chắn trăm phần trăm đó là giọng Quý Linh Lang, mà Quỳnh Hoa Lâu còn là một nơi dễ gây hiểu lầm, chẳng lẽ đối phương chạy đến chỉ để uống rượu thôi sao?

Hệ thống 661 bái phục trí tưởng tượng của thiếu niên, nó cạn lời nói: “Hắn đến tìm Yến Lâu Y, hai người họ là tri kỷ.”

!!!

“Cái gì, công chính và Yến Lâu Y quen biết nhau hả?” Khương Ngâm há hốc mồm kinh ngạc, “Sao cậu không nói cho tui?”

Hệ thống 661 khó hiểu đáp: “Cậu có hỏi tôi bao giờ đâu.”

Khương Ngâm suýt nữa tức đến hộc máu, “Xong đời rồi, tui nói cho cậu biết, cậu xong rồi! Thuyền nhỏ tình bạn, nói lật là lật, chuyện quan trọng như vậy thì phải đưa cho tui chung với cốt truyện chứ?”

Hệ thống 661 có chút chột dạ, “Cái đó… tôi quên mất thôi mà. Thôi nào thôi nào, dù sao cũng không ảnh hưởng đến nhiệm vụ, lần sau có gì tôi sẽ nói hết cho cậu!”

Khương Ngâm: “Hừ!”

Cậu khoanh tay, vẻ mặt cao quý lạnh lùng, “Đừng nói chuyện với tui nữa, bây giờ tui muốn bo xì mấy người ba ngày.”

Hệ thống 661: “........” Ngầu rồi đấy anh bạn!

Lúc xuống lầu không thấy Ngọc Nương đâu, có lẽ nàng lại chạy đến cửa hàng son phấn nào rồi. Mấy hôm trước mua quá nhiều, nàng còn cho Khương Ngâm mấy hộp, cậu vẫn chưa dùng đến.

Khâu Trạch đang đứng trước quầy gảy bàn tính, từ sau lần Ngọc Phù Dung lên sân khấu biểu diễn, việc kinh doanh ở Quỳnh Hoa Lâu khá tốt. Ngọc Nương tiếc tiền không muốn thuê thêm người, chắc cậu nhóc này bận rộn lắm đây.

Đúng thật là hắn bận tối tăm mặt mũi, nhưng khi ngẩng đầu thấy Khương Ngâm, Khâu Trạch vẫn gật gật chào hỏi, dẫu sao thì thiếu niên cũng hay mang bánh ngọt đến cho hắn ăn.

“Đào Hoa tỷ tỷ về rồi sao?”

Khương Ngâm gật đầu, tuy vẫn đang trong giờ học, nhưng cậu đoán Yến Lâu Y cũng chẳng nói gì đâu.

Dường như Khâu Trạch chợt nhớ đến điều gì đó, lại nói: “Đào Hoa tỷ tỷ, vị thư sinh hôm nọ đã đến hỏi thăm tin tức của ngươi rất nhiều lần rồi, nếu ngươi không muốn gặp hắn thì ta sẽ từ chối.”

Thư sinh kia siêng năng thật, ngày nào cũng chạy sang hỏi.

Vừa nhắc đến Lâm tú tài, Khương Ngâm liền thấy đau đầu. Lỡ như bị đối phương nhận ra thì phiền phức lắm, trong nguyên tác đâu có nhiều tình tiết như vậy, sao tới lượt cậu lại toàn đụng phải chuyện rắc rối thế này.

“Từ chối hắn đi, cứ nói ta không muốn gặp.”

“Được.” Khâu Trạch đáp.

Cậu vẫy tay tạm biệt, vừa đi vừa nghĩ… Dạo này trong nhà tiểu mập mạp có chuyện, tâm trạng hắn chắc không được tốt, nên thiếu niên cố ý vòng qua con phố bên cạnh, định mua ít mứt và bánh ngọt mang về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.