Chương trước
Chương sau
Chương 82: Không biết ả ta dùng thủ đoạn hồ ly tinh gì mà mê hoặc Yến tiên sinh thành thế kia.

Editor: hatrang.

---

Buổi tối, Khương Ngâm vừa ngâm chân vừa đọc sách.

"Rửa sạch chõ,

Đổ nước vừa,

Củi phủ khói, lửa chẳng lên.

Chờ tự chín, chớ giục vội,

Lửa đủ đầy, tự khắc thành."

Đây là bài thơ 《 Tụng ca thịt heo 》 của Tô Thức, ngôn từ rất dễ đọc, giản dị và có hồn vô cùng. Nội dung nói về việc nấu thịt heo, phải hầm lửa nhỏ từ từ, đợi thịt nhừ thì mới thấm vị, nước cũng vừa cạn hết. Như vậy, thành quả thu được miếng thịt mềm mại tươi ngon, vừa ngậm vào liền tan ngay trong miệng, thực sự là mỹ vị nhân gian!

Cậu bắt chước dáng vẻ các thư sinh trong lớp học, rung đùi đọc to, giọng nói trong trẻo thuộc về tuổi niên thiếu nghe lanh lảnh ngây thơ, đáng yêu cực kỳ.

"Mẹ con trước đây cũng thích đọc những thứ này." Một thanh âm đột nhiên vang lên sau lưng.

Khương Ngâm giật mình quay lại, thấy bác Trần đang bưng một mâm trái cây, cậu lập tức mỉm cười, "Ông ơi, hôm nay Lâm tiên sinh kiểm tra con, con đọc trôi chảy lắm luôn!"

"Ừ." Khuôn mặt già nua của bác Trần hiện lên một nụ cười nhẹ, ông không giỏi khen ngợi người khác, nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng, "Ở nhà đọc sách cho đàng hoàng, đừng có chạy nhảy lung tung ra sau núi, làm bẩn hết quần áo bây giờ."

Ông thở dài bất lực: "Con giống hệt mẹ con hồi nhỏ, nghịch ngợm lắm, bà ấy cũng không thích đọc sách, thường chạy lên núi chơi. Hồi đó sau núi còn có một cây táo do bà ấy trồng, tiếc là sau này chết rồi."

Khương Ngâm nhìn vẻ mặt đầy bi thương của bác Trần, chợt nhớ đến người mẹ đã mất sớm trong nguyên tác, liền cẩn thận cất tiếng hỏi: "Ông ơi, mẹ con là người như thế nào ạ?"

Trong sách chỉ miêu tả qua loa vài nét bút, đầu thiếu niên mơ hồ hiện lên hình ảnh một người phụ nữ vĩ đại vô cùng, tuy yếu đuối nhưng lại cũng thật đỗi kiên cường, liều chết bảo vệ con trai mình. Chỉ là qua lời kể của bác Trần, người nọ dường như không quá giống với tưởng tượng của cậu.

Bác Trần có lẽ đang chìm vào hồi ức, "Bà ấy không thích đọc sách, nhưng thành tích rất giỏi, không ai trong trấn này sánh bằng. Bà ấy còn ham vui chơi, có lần tự mày mò làm một cái ná bắn chim trên mái nhà, suýt nữa ngã xuống... À, lão phu kể cho con nghe mấy chuyện này làm gì, thôi thôi, con học tiếp đi, ta ngủ đây."

Bác Trần xua xua tay, quay đầu đi, trong mắt lóe lên ánh nước, dường như vừa nhắc đến sự việc gì rất đau lòng. Cả người ông lão rơi vào trầm mặc, bóng dáng khi rời đi trông già nua đến lạ.

Khương Ngâm lặng lẽ nhìn về phía cửa, bất chợt, đầu cậu trống rỗng.

Trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả.

Trong sách, bia đỡ đạn là một vai phụ, mẹ của bia đỡ đạn càng là vai phụ của vai phụ, chỉ xuất hiện thoáng qua, để lại một bóng hình ngắn ngủi mờ nhạt rồi biến mất. Nhưng thực ra, cuộc đời của đối phương cũng từng phong phú như thế, không thích đọc sách, lại hay leo núi chạy nhảy khắp nơi, còn biết làm ná bắn chim...

Tựa như một người phụ nữ khác biệt không bị trói buộc bởi lề thói xã hội, sống tự do tự tại.

Khương Ngâm bỗng thấy có chút thương cảm, "Yêu tổng, cậu nói xem, sao trước đó mẹ của bia đỡ đạn lại muốn vào cung?" Sống một đời vô âu vô lo bên ngoài không tốt hơn sao?

Hệ thống 661 đáp: "Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai, trong sách có viết đâu."

Khương Ngâm chậc chậc thở dài, "Trẫm cần khanh làm gì chứ."

Cậu nghĩ thầm, ngày mai mình sẽ ra sau núi, thử tìm cây táo mà bác Trần đã kể. Nếu có thể tìm được, cậu sẽ cúi đầu lạy, cảm tạ ân đức chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau của bà.

Hệ thống 661 nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được. Cốt truyện quan trọng sắp đến rồi, nhớ chuẩn bị kỹ càng một chút."

Khương Ngâm chỉ lắc đầu, không nói gì.

---

Hôm sau, thiếu niên quyết định sang Quỳnh Hoa Lâu luyện múa.

Mấy ngày nay, người xem biểu diễn lui tới như mây, danh tiếng Ngọc Phù Dung thu hút một lượng khách lớn, khiến Ngọc Nương vui vẻ vô cùng, suốt ngày cứ cười tủm tỉm khảy khảy bàn tính, Khâu Trạch nhìn thấy mà bất lực thay.

Khi Khương Ngâm vừa đến, Ngọc Nương liền kéo tay cậu cười cười, ánh mắt sáng rực tựa như đang quan sát một báu vật, "Tiểu Đào Hoa à, tỷ không lừa ngươi đâu. Ngươi xem, Ngọc Phù Dung nổi tiếng thế nào, học theo Yến tiên sinh có rất nhiều lợi ích đấy! Ngươi cố gắng luyện tập chăm chỉ, sau này chắc chắn sẽ trở thành Ngọc Phù Dung tiếp theo, tỷ tỷ xem trọng ngươi!"

Cậu có chút dở khóc dở cười, "Ngọc tỷ tỷ nói quá rồi, ta còn xa lắm.”

Ngọc Nương liếc thiếu niên bằng một ánh mắt đong đầy vẻ quyến rũ, giọng nói nũng nịu, "Trước mặt tỷ mà còn giấu diếm cái gì, trong lầu này, ai mà không biết Yến tiên sinh ưu ái dạy riêng cho ngươi. Ta thấy không bao lâu nữa ngươi sẽ nối gót Ngọc Phù Dung!"

Khương Ngâm nghe mà cứng họng, không biết đáp lại ra sao. Không phải vậy, vị tỷ tỷ này, thật sự không có đâu!

Thực chất là chẳng có “ưu ái đặc biệt” nào cả, hiểu hong? Ai đồn thổi bậy bạ thế này? Cậu tức đến sắp hộc máu, một tên nam nhân quái đản nghiêm khắc như Yến lột da kia, ai dám đến gần hắn chứ?

Nhưng mặc dù cậu có giải thích thế nào, Ngọc Nương cũng không tin, ngược lại nàng còn tỏ vẻ “sao ngay cả ta mà ngươi cũng muốn lừa”.

Hay lắm, biện minh không thành công rồi.

Ngọc Nương đã như thế, không biết các cô nương còn lại có suy nghĩ gì về mình. Bảo sao cậu thấy dạo này ánh mắt bọn họ cứ quái quái, hoá ra là cho rằng mình đã leo lên đùi Yến Lâu Y ư?

Trước đôi con ngươi ám chỉ đầy ẩn ý của Ngọc Nương, Khương Ngâm che mặt bước nhanh về phía hậu viện. Mẹ nó, thanh danh của cậu bị tên Yến Lâu Y phá hỏng hết rồi!

Buổi sáng, họ nhảy lại điệu múa đã học mấy ngày trước. Đến chiều, Yến Lâu Y dạy một bài mới.

Đó là điệu《 Bàn Cổ Vũ 》, sự kết hợp hoàn mỹ giữa vẻ dũng mãnh nam tính và nét uyển chuyển nữ tính. Điệu múa này vừa có những động tác nguy hiểm như nhào lộn, xoay vòng trên không trung; vừa không thiếu các chuyển động mềm mại lả lướt, xinh đẹp động lòng người. Vũ nữ mỹ lệ khoác lên mình váy múa tay dài thướt tha, đứng trên chiếc trống lớn, hoà cùng âm nhạc và nhịp gõ, y phục phấp phới tựa bươm bướm bay lượn, thực hiện những động tác khó như cong eo hay uốn mình.

Truyền thuyết kể rằng khi Hán Vũ Đế gặp Vệ Tử Phu, nàng đã múa điệu《 Bàn Cổ Vũ 》. Nhờ điệu múa này, từ một nữ nhạc sĩ trong cung đình, Vệ Tử Phu đã trở thành Hoàng hậu nhà Hán.

Có điệu múa mới, các cô nương hào hứng hẳn lên.

Học càng nhiều, biết càng sâu, phải trau dồi kỹ năng thì mới có chỗ đứng trong Quỳnh Hoa Lâu, cơ hội được lên sân khấu biểu diễn cũng lớn hơn. Chẳng phải Ngọc Phù Dung là một ví dụ điển hình hay sao?

Ai cũng muốn trở thành Ngọc Phù Dung, nhưng họ khác nàng ta ở điểm, họ thiếu một người gọi là Yến tiên sinh.

Tiếc thay, nam nhân nọ lại chỉ dạy sơ qua một lần, phần còn lại dựa vào khả năng của từng cá nhân. Hơn nữa, hắn đặc biệt ghét những học sinh chậm hiểu, tuyệt đối không dạy kèm riêng sau giờ học. Người ta vẫn thường hay nói: “Sư phụ lĩnh tiến môn, tu hành tại cá nhân”*, muốn múa giỏi thì chỉ có thể tự mình tập luyện tập. Trước kia, vì Ngọc Phù Dung có ngộ tính** rất tốt, nên mới được Yến Lâu Y phá lệ chỉ dẫn thêm.

*”Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành phải dựa vào bản thân.”**Ngộ tính chủ yếu nói về năng lực cảm nhận trực tiếp không thông qua diễn giải, lập luận, chứng minh… hay còn gọi là năng lực trực nhận.

Nhưng vị Đào Hoa cô nương mới tới này thì có gì chứ?

Vài nữ tử giả vờ lơ đãng liếc mắt qua Khương Ngâm đang bị Yến Lâu Y ôm hờ vào lòng, con ngươi không giấu nổi sự ghen tị. Rốt cuộc cô ta có gì hơn người, tại sao lại được Yến tiên sinh hướng dẫn riêng?

Mà Khương Ngâm — kẻ đang hứng chịu tất thảy ngưỡng mộ và đố kỵ — lại khổ không nói nên lời. Tui tặng phúc này cho mấy người được hông? Thiếu niên cứ cảm thấy tay chân Yến Lâu Y rất đỗi láo toét, bên ngoài hắn ta ra vẻ nghiêm túc chỉnh động tác, song thực chất lại đang lợi dụng để sàm sỡ cậu!

Chẳng hạn như bây giờ, nam nhân kề sát phía sau, một tay giữ vai Khương Ngâm xoay sang phải, tay còn lại lẽ ra phải đặt bên hông nhưng lại dần di chuyển xuống dưới mông. Độ ấm đột ngột từ da thịt đối phương khiến cậu có chút mất tự nhiên, hơi lỡ nhịp, rồi tất cả vũ đạo rối tung lên.

"Chú ý, tập trung một chút!" Một giọng nam trầm ấm khẽ vang ngay bên tai Khương Ngâm.

Thiếu niên vừa nghiêng đầu đã đối diện với yết hầu chầm chậm trượt xuống của người nọ, ngước lên là xương hàm sắc bén nam tính, sống mũi cao thẳng và một đôi mắt lập lòe nét xấu xa. Có lẽ là nhận ra ánh nhìn của Khương Ngâm, hàng mày rậm kia hơi nhướng, mang theo chút ngả ngớn, "Đào Hoa cô nương, đừng lơ đãng nữa. Ngươi đã sai ba lần rồi."

Khương Ngâm quay đầu lại, xấu hổ bực bội vô cùng. Tui làm sai hả? Lý do chẳng lẽ anh không biết sao?

Là vì anh... anh sờ mông tui chứ gì nữa!

Đang nghĩ vậy, đối phương lại "trượt tay" vô tình bóp mông thiếu niên một cái. Khương Ngâm che miệng, suýt chút nữa kêu thành tiếng, cậu nhanh chóng túm lấy tay áo Yến Lâu Y, tức tối trừng mắt nhìn nam nhân, "Ngươi rốt cuộc muốn gì?"

Hắn làm ra vẻ giật mình ngạc nhiên, "Đào Hoa cô nương nói vậy là sao, Yến mỗ đang dạy cô nương múa rất bình thường mà, ngươi không cảm kích thì thôi, còn đổ oan cho Yến mỗ?"

"Ngươi... ngươi! Ngươi thật vô sỉ!" Khương Ngâm không ngờ người này lại mặt dày trơ trẽn như vậy, sờ mông đã đời mà chối không chịu nhận. Thế nhưng mọi người xung quanh đã bắt đầu chú ý đến bên đây, cậu chỉ đành hạ giọng giả vờ múa tiếp.

Yến Lâu Y đứng sát sau lưng thiếu niên, thân hình cao lớn đến độ nhìn từ xa cứ như đang ôm trọn cậu vào lòng. Hắn kề lên vành tai Khương Ngâm, hơi thở nóng hầm hập liên tục phả ra, trong giọng nói mang theo ý cười, "Sao Đào Hoa cô nương lại xấu hổ giận dữ mãi thế? Cứ như bị ai ức hiếp vậy. Yến mỗ đang hướng dẫn động tác rất đỗi bình thường, cô nương đừng suy nghĩ quá nhiều. Hơn nữa ——"

"Không phải Yến mỗ đã nói với cô nương rồi ư, ta không có hứng thú với nữ nhân, chỉ thích những nam tử vừa đẹp vừa ngon mà thôi."

Tay Yến Lâu Y lướt qua vòng eo Khương Ngâm, rồi dừng lại ngay bờ mông nhỏ nhô cao lên, bóp nhẹ một cái như trêu đùa, sau đó cười cười đầy ẩn ý, "Vậy nên, Đào Hoa cô nương là con gái, đương nhiên không cần sợ hãi..."

Ý anh là gì? Chẳng lẽ nếu tui là đàn ông thì phải cẩn thận dè chừng anh hay sao?

Khương Ngâm nổi đoá nghiến răng nghiến lợi, lòng chắc chắn rằng tên thối tha đáng chết này đã nhận ra thân phận của mình, nếu không cũng sẽ không cố tình trêu ghẹo cậu nhiều lần như vậy. Chỉ trách cậu cứ luôn ôm hy vọng, tưởng rằng có thể giấu trời qua biển.

A ~

Nhiều người quá, không tiện chút nào cả.

Hơn nữa, Yến Lâu Y cúi đầu, ánh nhìn rơi xuống thiếu niên mình chỉ mới “đánh hơi” trêu đùa một chút đã đỏ bừng hai mắt. Thỏ con tức giận cũng biết cắn người, lỡ như chọc cậu khóc thì khó mà dỗ dành được. Thế là, hắn lại ung dung bước lên phía trước.

Nam nhân vừa rời đi, những ánh mắt vừa rồi còn lén lút lập tức trở nên hết sức lộ liễu, như thể muốn nhìn xem người này có gì đặc biệt mà lại được đích thân Yến tiên sinh chỉ dạy.

Thế nhưng, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có gương mặt kia là tạm coi được, các cô nương ghen tị liếc qua, rồi không cam lòng thu hồi tầm mắt.

Ban đầu, Khương Ngâm đứng hàng cuối, sau đó đội hình đổi chỗ, nhảy nhảy một hồi, cậu lại chạy ra giữa. Ở vị trí trung tâm này, thiếu niên rõ ràng cảm nhận được những ánh mắt không mấy thiện chí xung quanh. Thậm chí, đã rất nhiều lần tay áo của họ cứ cố tình quất sang phía cậu.

Có một động tác là đặt một cái trống trước chiếc mâm, người múa sẽ nhảy từ trên mâm xuống, chân phải cong lên, chân trái duỗi thẳng chạm đất, khi sắp chạm mép trống thì ưỡn người quay đầu lại, để tay áo dài tung bay cùng dải lụa trên váy múa.

Nhưng khi cậu sắp nhảy xuống, bỗng có người đá vào trống, Khương Ngâm liền bị vướng chân, vấp ngã sõng soài trên mặt đất. Mùa hè vốn mặc váy mỏng, đột ngột mài cả thân xuống như vậy, cảm giác ê ẩm đau đớn không gì tả nổi.

"Ư…" Hai mắt thiếu niên đỏ hoe, nước mắt sinh lý liên tục rơi lã chã. Mẹ nó, tiện nhân nào dám đá trống của anh mày!?

Cậu ngẩng đầu nhìn xuyên qua hơi nước đẫm lệ, những cô nương đang nhảy múa bên cạnh lập tức tiến đến vây quanh Khương Ngâm. Trên mặt ai nấy đều lộ vẻ lo lắng vô cùng, cứ như chính các nàng cũng cảm thấy đau thay thiếu niên.

Khương Ngâm còn non và xanh, nhất thời không phân biệt được ai giả tạo ai thật lòng, chỉ có thể đau đớn rên rỉ, ấm ức nuốt cục tức này xuống.

Đám đông bất ngờ im bặt, tự động tách ra thành một con đường. Khương Ngâm còn chưa kịp nhìn rõ người kia là ai đã bị bế thốc lên, sau đó, cậu nghe thấy giọng nói lạnh như băng đầy giận dữ của Yến Lâu Y, "Kẻ vừa gây chuyện bước ra nhận lỗi, nếu không tất cả cùng chịu phạt!"

Bỗng, một thanh âm nũng nịu mang theo vẻ oán hờn vang lên giữa đám cô nương, "Tiên sinh, biết đâu là do Đào Hoa cô nương tự ngã thì sao, ngài không thể thiên vị như vậy được! Chưa rõ sự tình đã đổ tội lên bọn ta..."

"Ai vừa nói, bước ra đây!" Biểu cảm Yến Lâu Y lạnh lẽo vô cùng.

Một cô gái với nét mặt không cam lòng chậm rãi bước ra. Nàng ta có vẻ ngoài kiều diễm đáng yêu, bảo sao lại dám bày tỏ sự bất mãn của bản thân. Chỉ là, có lẽ nàng đã quên mất nam nhân đối diện nào phải những vị khách nâng niu nàng trong lòng bàn tay, mà là một Yến Lâu Y vô tâm tàn nhẫn. Cô gái nhỏ vẫn còn quá ngây thơ, chưa nếm trải sự khắc nghiệt của hiện thực.

Chỉ thấy hắn ta nhếch mép cười lạnh lùng, "Ta không dạy ngươi nữa, ra ngoài đi."

Cô nương nọ lập tức trợn tròn mắt không thể tin nổi, không dạy nàng nữa sao? Trong lầu có biết bao nữ nhân xinh đẹp, muốn đứng vững tất nhiên phải dựa vào tài nghệ. Mà Yến Lâu Y là cây hái ra tiền của Quỳnh Hoa Lâu, là tiên sinh dạy múa duy nhất. Nếu đối phương nói không dạy nàng nữa, Ngọc Nương chắc chắn sẽ đuổi nàng đi. Một người phụ nữ vô dụng thì không còn giá trị gì để ở lại cả.

"Không... không! Yến tiên sinh, ta biết lỗi rồi! Xin ngài, tha cho ta đi, ta biết lỗi rồi!" Cô gái lúc này mới hoảng sợ, khóc lóc nức nở, hai mắt đỏ hoe quỳ sụp xuống trước mặt Yến Lâu Y.

Tiếc là dù nàng ta có thảm thiết đáng thương đến đâu, nam nhân cũng chẳng thèm để ý, hắn cười khẩy nói với đám đông: "Trước khi ta quay lại, ta muốn thấy kẻ gây chuyện tự giác đứng trước mặt ta, nếu không tất cả cùng chịu phạt. Ta nói được làm được."

Vừa dứt lời, hắn liền bế Khương Ngâm đang ngây ra như phỗng rời đi.

Thiếu niên ngơ ngác hỏi: "Yêu tổng, có phải là ảo giác của tui không? Sao tui thấy Yến lột da... đẹp... đẹp trai quá..."

Hệ thống 661 khinh bỉ đáp: "Cậu ảo tưởng thật đó."

---

Còn trong phòng, đám cô nương đã hoàn toàn hoảng loạn.

"Tại ngươi hết, làm gì không làm, cứ cố tình gây sự với Đào Hoa kia, không thấy Yến tiên sinh cưng chiều ả ta lắm sao?" Người vừa lên tiếng vận áo vàng mơ, hai mắt đỏ hoe, "Giờ phải làm sao đây? Ngươi mau ra ngoài nhận đi!"

"Đám không có đầu óc các ngươi, dù muốn xử con tiện nhân đó cũng phải đợi lúc không có ai chứ. Nhìn xem, còn liên luỵ đến cả bọn ta, ta không muốn chịu phạt cùng các ngươi đâu, muốn thì tự đi đi!"

"Ả đàn bà đó quả là cao tay, không biết dùng thủ đoạn hồ ly tinh gì mà mê hoặc Yến tiên sinh thành thế kia. Ngay cả Ngọc tỷ tỷ cũng thiên vị ả ta, thật không công bằng chút nào, hứ!"

---

note của editor:

bữa ní nào nói bộ này Hell/Huhu/Horror văn đâu😤 ra xjn lõi tác giả lẹ lên=))))) ăn chay từ chương 34 TG1 đến tận đây hơi lâu nhỉ😋

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.