Buổi sáng ở thị trấn Tiểu Hà vô cùng yên bình, sương mù mờ ảo bao phủ bốn phía, từ xa nhìn lại, núi sông trùng điệp uốn lượn quanh co. Những căn nhà nhỏ thanh nhã nhuốm hơi thở cổ xưa nằm rải rác chính giữa, nối liền bởi con đường lát đá xanh kéo dài không thấy điểm cuối. Một vài người dậy sớm đang ngồi trong sân uống trà ngắm cảnh, ngoài ra còn có những phụ nữ chuẩn bị gánh đòn gánh đi họp chợ.
Khi Khương Ngâm tỉnh dậy, ông lão trong nhà đã đi mất, trên bếp vẫn còn hai chiếc bánh bột bắp, và có thêm một bát cháo nhỏ.
Khương Ngâm:... Không muốn ăn chút nào.
Qua một lúc, bụng cậu đói đến reo ọc ọc, thiếu niên không thể nhịn được nữa, bèn chạy lon ton đến nhà thím Lâm đối diện. Vừa bước vào, cậu lại bắt đầu bài văn muôn thuở: nói rằng hôm nay mình rảnh rỗi nên đến giúp trông trẻ, không ngờ lại "vô tình" đúng lúc nhà người ta đang ăn sáng.
Kết quả đương nhiên là thím Lâm mời cậu cùng ăn hết sức nhiệt tình, sau một hồi lấy cớ từ chối khách sáo, Khương Ngâm liền ngượng ngượng ngùng ngùng ngồi xuống không chút do dự.
Trên bàn tuy chỉ bày những món đơn giản như cháo trắng và rau xào, nhưng điều đặc biệt nằm ở đồ chua của thím Lâm, rất chua cay đậm đà, ăn cực kỳ đưa cơm. Đã thế miệng nhỏ Khương Ngâm còn ngọt xớt, cậu cứ khen ngợi không ngớt, làm thím Lâm vui vẻ đến nỗi đi ra sau bếp gói cho cậu một ít mang về.
Dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-vai-phu-cua-van-nhan-me/3552549/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.