Chương trước
Chương sau
Lưu ý: Chap này chỉ phục vụ cho nhu cầu "tình thú", hoàn toàn không liên quan đến cốt truyện chính

Editor: hatrang.

---

[Vệ Từ × Thẩm Thôi Anh × Khương Ngâm]

Vệ Từ và Thẩm Thôi Anh đã quen nhau được ba năm.

Trở trêu thay, cả hai đều là top, lại không ai chịu nhường ai, nên đến bây giờ vẫn chưa "xơ múi" được gì nhau miếng nào. Để giải quyết vấn đề nho nhỏ này, bọn họ quyết định tìm một bé cưng hợp gu nhằm gia tăng “hương vị tình yêu”.

Bé cưng ấy tên là Khương Ngâm, một sinh viên năm 2 ngoan ngoãn dễ bảo.

Ờm thì... Có thật là dễ bảo không?

Bé — Khương Ngâm — cưng nào đấy đang nghĩ đến số phận bi thảm của mình mà rơi nước mắt. Lúc đầu cậu đồng ý bị "bao nuôi" là vì muốn kiếm chút tiền tiêu vặt, vả lại cứ tưởng hai người họ chỉ chơi cho vui một thời gian ngắn mà thôi. Nhưng ai ngờ lại bị hành hạ như choá, vừa hầu hạ người này xong đã phải ba chân bốn cẳng chạy đi thoả mãn kẻ còn lại.

Nói một cách hoa mỹ thì: mây mưa rải đều.

Khương Ngâm nhìn nhìn tin nhắn chuyển khoản mà tối qua Thẩm Thôi Anh gửi đến, trời ơi, tận hai vạn lận đó. Lúc ấy cậu còn giả vờ ngại ngùng đưa đẩy một hồi, mãi đến khi thấy đối phương sắp bùng nổ mới "bất đắc dĩ" nhận lấy. Haizz, thật ra chỗ tiền này đều là phí an ủi cơ thể lao lực của cậu thôi, cũng không nhiều lắm...

Thiếu niên cười hì hì, lau nước miếng chảy dài trên khóe miệng.

"Ting ting ——" Điện thoại bỗng nhảy lên tiếng thông báo.

Cậu vội vàng tắt chuông rồi ngẩng đầu lén lút nhìn quanh. Giảng viên Chu vẫn đang nói liến thoắng trên bục, tông giọng truyền cảm nhấn nhá từng chữ một, có lẽ cũng không chú ý tới mình.

Haiz.

Đêm qua lăn lộn với Vệ Từ mệt muốn chết, sáng nay cậu thức dậy mà cứ ngỡ eo mình đứt làm đôi. Đã thế lại đến muộn nên chỉ còn ba bàn đầu trống chỗ, Khương Ngâm đắn đo mãi mới quyết định ngồi ở vị trí ngoài cùng.

May là không bị giảng viên phát hiện.

Thiếu niên cúi đầu xuống kiểm tra điện thoại.

[ Sugar daddy: Khi nào tan học? ]

[ Sugar daddy: Anh mua trà sữa rồi, đang chờ em ngoài cổng. Cứ từ từ dọn đồ, không cần vội. ]

Khương Ngâm chép miệng thòm thèm, Vệ Từ đúng là tốt nhất, hi hi. Mỗi lần y đón cậu đều sẽ mua đồ ăn vặt, đâu giống tên Thẩm Thôi Anh nào đó, đã đến chậm lại còn mang khuôn mặt hầm hầm cứ như bị ai quỵt nợ tám kiếp.

Cậu vui vẻ gõ gõ bàn phím.

[ Khương Khương: Còn vài phần cuối nữa thôi là xong, em ra liền đâyyy. Yêu anh! ]

Thiếu niên ngay lập tức nhận được một cái emoji mặt cười hết sức nhạt nhẽo, đây đích thị là phong cách của mấy sugar daddy lắm tiền già khú đế (!?) rồi.

Chuông vừa reo lên, Khương Ngâm liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc một cách thần tốc, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Tuy cậu đã rất cố gắng chuồn đến tận cửa giảng đường, song thiếu niên cuối cùng vẫn chậm hơn người khác. Chỉ thấy chắn trước mặt Khương Ngâm là một cô gái trang điểm tinh xảo, gương mặt xinh đẹp giờ đây đang đỏ bừng cả lên vì ngại ngùng. Nhưng mà trọng điểm không phải việc này, mà là ở bàn tay nhỏ nhắn đang cầm một lá thư màu hồng nhạt kia.

Hỏng rồi, chạy mau.

Nhưng nữ sinh ấy không cho người đối diện cơ hội từ chối, cô bước lên nhét nó vào ngực cậu rồi nhanh chóng rời đi, trước khi khuất dạng còn để lại một câu: "Bạn học Khương, cậu nhớ về nhà đọc nhé!"

Khương Ngâm ngơ ngác nhìn phong thư trong tay, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn trời.

Làm sao bây giờ?

Nếu cậu dám đem “bằng chứng tình yêu” này về, hai người kia chắc chắn sẽ chịch chết cậu. Mới nghĩ đến cảnh tượng đó thôi mà thiếu niên đã sợ đến run chân.

Nhưng cậu cũng không thể vứt nó đi được, đây là tấm lòng của con gái nhà người ta mà. Lưỡng lự một hồi, Khương Ngâm quyết định cất lá thư vào cặp, lòng thầm cầu nguyện bọn họ sẽ không đột ngột kiểm tra lục soát sách vở gì gì đó.

Mà chắc... Không ai rảnh làm vậy đâu nhỉ?

Hôm nay cậu chỉ có một tiết buổi sáng thôi, và vì không tham gia các hoạt động ngoại khoá gì nên thời gian trống của cậu còn lại khá nhiều. Thật ra trước đây Khương Ngâm có từng ra ngoài làm thêm cùng vài người bạn, nhưng bây giờ thì không cần nữa, cậu đã kiếm được “công việc” chính thức rồi. Chỉ là tính chất công việc này có hơi đặc thù một chút, phải thường xuyên “tăng ca”.

Bỗng nhiên không biết quyết định lúc ấy của mình là tốt hay xấu.

Mãi chìm trong suy nghĩ miên man, Khương Ngâm đã bước ra khỏi cổng lớn tự lúc nào. Hàng cây xanh mướt ven hè lắc lư nhè nhẹ, trên trời cao thăm thẳm, ánh nắng đầu hạ xen qua kẽ lá in bóng xuống mặt đất vàng rực chói lọi. Vài cơn gió thoảng thổi qua, làm dịu đi phần nào không khí oi bức gắt gỏng nơi đây.

Một chiếc xe màu trắng đỗ trước mặt thiếu niên, cửa kính đen mờ chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng cấm dục bên trong. Toàn thân nam nhân nọ toả ra khí chất tao nhã cao quý, thiếu điều muốn viết lên mặt bốn chữ “ông đây có tiền”. Y vừa thấy Khương Ngâm thì hơi cong mắt cười nhẹ, vẻ sắc bén lập tức trở nên ôn hoà hẳn đi.

"Lên ghế trước."

Ý định ngồi phía sau còn chưa kịp thực hiện thì đã bị đối phương ngăn cản, Khương Ngâm lặng lẽ bĩu môi. Cậu lạch bạch mở cửa xe ra, đặt mông xuống cạnh Vệ Từ, sau đó thắt chặt dây an toàn lại. Làm xong hết những việc này, bé ngoan giận dỗi mới bất mãn lẩm bẩm.

"Nghiên cứu chỉ ra rằng vị trí ghế điều khiển phụ là không an toàn nhất." Lúc xảy ra tai nạn cũng là người bị thương nặng nhất.

Khương Ngâm nghĩ thầm, cậu vẫn chưa tiêu hết tiền trong tài khoản đâu, không thể chết trẻ như thế được.

"Có anh ở đây, em còn lo sao?" Vệ Từ nhàn nhạt nhìn người ngồi cạnh.

Thiếu niên cúi đầu không trả lời, chưa chắc đã đáng tin đâu ông dà!

Trên đường về, họ đi ngang qua một cửa tiệm nhỏ bán món cá hầm cải chua ngon tuyệt cú mèo. Chỉ thấy Khương Ngâm chớp chớp đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn Vệ Từ, nhưng người kế bên cậu lại không chút do dự đạp chân ga, "Anh đã mua đồ rồi, lát nữa sẽ nấu cho em ăn."

Khương Ngâm: ...

Làm sao có thể so sánh hàng nhà làm với bên ngoài được chứ? Giống như người ta thường hay nói: hoa nhà tuy thơm, nhưng ta vẫn thích đi hái hoa dại.

Có hiểu hong hả!

Giờ cậu mới thấy Thẩm Thôi Anh hơn Vệ Từ ở điểm này! Tuy tính tình hắn ta nóng nảy, nhưng rất dễ bị lừa. Khương Ngâm chỉ cần ra vẻ đáng thương nhìn chằm chằm hắn thôi, người nọ liền sẽ cau mày đưa tiền cho cậu, "Cầm lấy mà mua đi, không được nhìn anh như vậy!"

Hic hic, thế là hôm nay chúng ta không có món cá hầm cải chua, chỉ có cơm tình yêu do đích thân Vệ tổng tài chuẩn bị thôi.

Nhìn vẻ mặt đau khổ của thiếu niên, Vệ Từ cười cười hỏi: "Hửm, không thích thức ăn anh làm sao, vậy anh gọi Thôi Anh về nấu cơm cho em nhé?"

Nhớ đến “cơm heo” nửa sống nửa chín của người nào đó, Khương Ngâm liền sợ hãi lắc đầu, lúc về cậu cũng ngoan ngoãn chén hết món trên bàn rất nhanh, tránh cho Vệ Từ cảm thấy mình có ý kiến với tài nấu ăn của người ta.

Chiều đến, Vệ Từ nổi “hứng”, ôm cậu lên sô pha.

Khương Ngâm nhìn đũng quần căng phồng của người nọ, lại nhớ tới hai vạn vừa nhận được hôm qua, cậu bắt đầu nghĩ xem mình có nên kết thúc mối quan hệ bao nuôi này hay không. Ừm, coi như là làm việc thiện đi, tui sẽ góp thêm một viên gạch cho hai người xây dựng tình yêu bền chặt vững chắc! Nghĩ thế, thiếu niên liền chớp chớp mi, cái mông căng mẩy liên tục cọ cọ linh tinh, cậu bĩu môi đáng thương nói: "Hai ta làm như vậy, có khi nào anh Thôi Anh giận hong?"

"Bây giờ chắc ảnh đang đi làm rồi, không được đâu, lỡ anh ấy biết xong lại cãi nhau với anh Từ Từ thì hỏng mất." Khương Ngâm chu chu môi kéo dài giọng ra, quả thật bây giờ trông cậu rất giống mấy em trai trà xanh chuyên tỏ vẻ ngây thơ vô tội.

Vệ Từ căn bản không rảnh để tâm đến màn tự biên tự diễn của thiếu niên, bởi vì y đang rất vội làm một chuyện khác. Nam nhân dùng sức nhào nặn mông thịt đẫy đà của Khương Ngâm, sau đó tách ra, đút một ngón tay dính đầy gel bôi trơn trong suốt vào bên trong. Khớp xương thon dài trước giờ chỉ cầm bút ký hợp đồng nghìn tỉ, nay lại đang mở rộng lỗ nhỏ của người dưới thân, sự tương phản này khiến người ta nhìn mà đỏ cả mặt. Khương Ngâm vẫn tiếp tục luyên thuyên nhảm nhí, dường như cậu không ý thức được nguy hiểm đang đến gần.

"A —— Anh làm gì vậy, em chưa nói xong mà." Mãi đến khi bị người lớn hơn đè xuống sô pha, thiếu niên mới muộn màng phản kháng. Vệ Từ nắm lấy cổ tay mảnh mai của Khương Ngâm, lặng lẽ khoá chặt không cho cậu chuyển động, sau đó y nâng eo lên, đặt dương vật ngay lỗ nhỏ mấp máy dính đầy gel bôi trơn bên dưới, một phát đâm thẳng vào.

"Ứm... Nhẹ chút!"

Thiếu niên nằm bẹp dí trên sô pha, có cố gắng đẩy mạnh cách mấy cũng không đẩy nổi Vệ Từ ra, đã thế còn bị y nắm cổ chân vòng qua eo, thúc sâu liên tục.

"Anh ơi, đổi tư thế đi mà, em sắp ngã rồi huhu!"

Tuy sô pha nhà đại gia đúng là rất lớn, cũng rất êm ái, nhưng hai người con trai đã trưởng thành cùng nằm trên đấy ấy ấy thì chẳng thoải mái gì cho cam, chật chội muốn chết. Khương Ngâm không hiểu Vệ Từ lại lên cơn gì, sao không về phòng lên giường mà làm…

Nhưng ngay sau đó thiếu niên không còn tâm trạng để nghĩ ngợi linh tinh nữa, bởi Vệ Từ đã nắm chặt lấy eo cậu, đâm rút mãnh liệt. Từ góc độ này, y có thể nhìn thấy rõ ràng hai chân thon dài của Khương Ngâm đang sợ hãi quấn lên eo mình, lỗ dâm ướt đẫm tham lam mút lấy gậy thịt cương cứng. Dương vật đỏ sậm khổng lồ xoáy sâu vào ruột non hồng hào, mỗi khi y hơi rút ra, cái lỗ của cậu sẽ khép lại, sau đó chịch thêm phát nữa, nó lại bị nong rộng ra. Theo động tác ngày càng mãnh liệt của nam nhân, lỗ hậu non nớt kia tựa như một đóa hoa kiều diễm xinh đẹp bị chày sắt địt liên tục đến chảy nước lênh láng.

"Ưm... A a... Đừng mà, em sắp ngã xuống rồi!" Khương Ngâm cao giọng rên rỉ không ngớt, âm thanh ngọt nị mang theo vẻ cầu xin. Thiếu niên ôm chặt lấy Vệ Từ, cào mạnh vài đường rướm cả máu lên bờ lưng vững chãi của nam nhân, lỗ thịt bên dưới siết chặt vì sợ hãi.

Vệ Từ vùi đầu vào hõm cổ Khương Ngâm mà liếm láp, y mút mạnh phần da thịt trắng nõn mềm mại đến đỏ ửng cả lên. Không hiểu sao, nam nhân rất thích để lại dấu vết trên người đối phương, "Không ngã đâu, em kẹp chặt anh một chút là được."

Khương Ngâm nghe thấy mấy lời ngụy biện này, cậu bực mình cào cào lên cánh tay đang đỡ lấy đùi mình.

"Em cầm tinh con mèo à? Hở chút là cào cấu, để anh nhìn móng vuốt của em xem." Vệ Từ cười khẽ, y rũ mắt nâng bàn tay ngọc ngà của người dưới thân lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn phớt xuống. Tay Khương Ngâm bé hơn Vệ Từ, thế nên nam nhân nọ hoàn toàn có thể bao bọc cả năm ngón nhỏ nhắn kia, chầm chậm siết chặt lại. Y cúi người cắn lên đầu ngón tay phớt hồng đang không ngừng run rẩy, sau đó đẩy hông đâm thật mạnh vào sâu bên trong. Dương vật quá cỡ xuyên qua tầng tầng lớp lớp vách thịt khít chặt, căng lỗ dâm nhoe nhoét nước ra thành một cái hang động lớn mấp máy. Phần bụng dưới đột nhiên trở nên vừa trướng vừa nhói đau, Khương Ngâm chịu không nổi, cả người cậu giật nảy lên, đuôi mắt mê ly phiếm hồng.

"A... Đừng cắn em!" Khương Ngâm bị chịch đến mơ mơ màng màng, cảnh tượng trước mặt cậu dần dần nhạt nhoà đi, chỉ còn lại vô số khoái cảm sung sướng liên tục tấn công, "Chậm... Chậm đã, sâu chết mất..."

Vệ Từ đang muốn trêu cậu một chút thì chuông cửa bên ngoài đột nhiên reo lên.

Thiếu niên khó khăn mở mắt ra, một giọt mồ hôi trong suốt trượt từ vầng trán trơn nhẵn xuống đuôi mắt, cứ như là bị Vệ Từ địt phát khóc, cậu mè nheo làm nũng: "Ai đến kìa, anh mau đi mở cửa đi."

Tuy rằng nói như thế, nhưng nhìn trạng thái hai người bây giờ thì chỉ có Vệ Từ là có thể đi ra ngoài mà thôi. Dường như lúc nào Khương Ngâm cũng thấy y quần áo chỉnh tề, ngay cả lúc làm tình với mình cũng chỉ cởi mỗi thắt lưng ra. Còn cậu thì hoàn toàn ngược lại, mới dạo đầu đã bị Vệ Từ lột sạch, thậm chí một mảnh vải che thân cũng không có.

Bất công quá đi.

Vệ Từ đang hành sự thì bị cắt ngang nên bây giờ biểu cảm của y không vui vẻ gì mấy. Nhưng hình như nam nhân vừa nghĩ đến điều gì đó, đôi đồng tử đen như mực đột nhiên loé lên ý cười, cúi xuống nhìn chằm chằm Khương Ngâm.

Hả? Ý gì đây?

"Sao thế, người ta tới tìm anh à?"

"Không phải." Y hơi ngừng lại, sau đó nói tiếp: "Là một món anh mua cho em."

Mua cho cậu? Khương Ngâm lập tức tưởng tượng ra vô số thứ, chẳng lẽ người nọ thật sự tặng cậu cái máy chơi game bản giới hạn mà cậu ao ước đã lâu ư?

Vệ Từ ra ngoài một lát rồi quay về với một chiếc hộp trên tay. Kích cỡ nó không lớn lắm, có lẽ là quần áo gì đó, bên trên cũng không ghi chi tiết thông tin sản phẩm gì cả. Thiếu niên hào hứng ngó qua, cậu rất tò mò rốt cuộc là thứ gì mà có thể khiến Vệ Từ sẵn sàng bỏ qua miếng “thịt mỡ” dâng lên tới miệng này để đi lấy.

Hộp vừa mở ra, vẻ mặt mong chờ của Khương Ngâm liền hoá đá ngay tại chỗ.

"Đây là cái gì?" Cậu nhíu mày cầm một cái áo hai dây màu đen lên, nhìn thấy bên trong còn thêu cả ren trắng mỏng tang, cả bộ trang phục nhìn rất mát mẻ thiếu vải, chưa kể đến cái nơ bướm to tướng kia nữa!

Trời ơi... Đừng nói với cậu là…

Sơ mi cao cấp vừa vặn ôm lấy người Vệ Từ, cúc áo được người nọ cài lên tận cổ, bộ dáng vô cùng lịch sự nghiêm túc, không khác gì một học sĩ chính trực tao nhã. Trên gương mặt đẹp trai cấm dục kia lộ ra một nụ cười có chút kì lạ, "Đồ hầu gái chứ gì... Bé cưng, mặc cho anh xem đi."

Khương Ngâm mở to mắt ngạc nhiên, không ngờ ông dà này lại chơi lớn như vậy.

"Không phải em luôn nghĩ rằng bọn anh bao nuôi em mua vui sao? Thế bây giờ tình nhân bé nhỏ của anh ơi, ngay cả việc cỏn con này cũng không muốn làm hửm?" Vệ Từ cười khẽ, giọng nói trầm ấm vô cùng dễ nghe.

Sao anh biết được suy nghĩ của tui! Khương Ngâm chột dạ quay mặt đi.

Lúc đầu Vệ Từ và Thẩm Thôi Anh đã nói bọn họ đang theo đuổi cậu, nhưng thiếu niên lại cho rằng đây chỉ là giao dịch tình - tiền bình thường mà thôi. Hừm, ai bảo hai người kia liên hôn với nhau chứ, rõ ràng đã sắp làm chồng chồng rồi còn dính lấy mình, thế nên cậu mới suy diễn ra đủ thứ “kịch bản” trên đời.

Đương nhiên Vệ Từ cũng khổ tâm lắm, y không biết nên giải thích thế nào cho đối phương hiểu cả. Mối quan hệ giữa y và Thẩm Thôi Anh hoàn toàn trong sáng, hai nhà Vệ - Thẩm có thể nói là gia đình hào môn lắm tiền. Bọn họ lại lớn lên cùng nhau, thân còn hơn anh em ruột thịt, vốn đang tận hưởng cuộc sống độc thân vui vẻ thì cha mẹ hai bên cứ giục cưới vợ mãi. Sau khi suy tính kĩ lưỡng, họ quyết định công bố với bên ngoài là liên hôn với nhau luôn, miễn cho vài người nào đó muốn “trèo cao hoá phượng hoàng”.

Cứ tưởng là sẽ sống như vậy cả đời, ai ngờ bọn họ lại gặp Khương Ngâm.

Hôn ước không thể hủy bỏ được, đây đã không còn là việc cá nhân nữa mà là cả một vấn đề lớn liên quan đến thương nghiệp - lợi nhuận. Song hai người họ không muốn từ bỏ thiếu niên, càng chẳng thể trơ mắt nhìn cậu bên người khác, thế nên đấu tranh tâm lý mãi mới đi đến quyết định cùng “chia sẻ” Khương Ngâm.

Khổ nỗi bé cưng ấy lại mắc chứng ảo tưởng, cứ nghĩ mình là 'Minh tinh bé nhỏ bị tổng tài bá đạo bao nuôi’, hoàn toàn không xem đây là tình cảm thật lòng, ngược lại còn cho rằng bọn họ trả tiền cho cậu để chỉ để thoả mãn dục vọng. Đừng hỏi làm sao y biết được, ngày nào ra ngoài phòng khách mà chả thấy Khương Ngâm ôm gối ngồi xem mấy bộ phim Mary Sue ngốc nghếch cơ chứ.

Vệ Từ lười biếng dựa lưng lên sô pha, hai chân thon dài bắt chéo lên nhau, quần tây phẳng phiu không có lấy một nếp nhăn nào, động tác hết sức quý tộc, "Ngây người ra đó làm gì, bé hầu gái của anh đâu?"

"Thay... ngay tại đây luôn sao?" Khương Ngâm nhìn quần áo trên tay mình, vẻ mặt có chút do dự.

Vệ Từ khép hờ mi lại, nhẹ thở ra một hơi, "Được rồi chứ? Thay đi."

Thấy đối phương đã nhắm mắt, cậu cắn môi, cố phớt lờ cảm giác ngại ngùng, tức tốc mặc hết tất cả lên người.

Một lúc sau, Khương Ngâm đỏ mặt kéo kéo cái váy đen ngắn cũn cỡn còn không che được mông mình, sau đó cố gắng chỉnh chiếc tạp dề nhỏ xíu trên người lại, aiss chết tiệt...

Ngại quá đi mất! Ai lại sản xuất ra loại quần áo kì quặc như vậy thế?

Trong hộp vẫn còn một cái tai mèo gắn lục lạc và nơ bướm cỡ lớn, song cậu quyết định giả mù bỏ qua.

Khương Ngâm quay người đeo tất lên, vải lụa mềm mại càng tôn thêm nước da trắng ngần mịn màng, đôi chân dài miên man gần như không có một chút mỡ thừa nào, hết sức nhỏ nhắn đáng yêu.

Xinh đẹp đến nỗi khiến người khác chỉ muốn nâng niu thưởng thức.

Thiếu niên đột nhiên cảm nhận được một ánh nhìn hết sức nóng bỏng sau lưng, vừa mới quay đầu lại đã thấy Vệ Từ mở mắt tự lúc nào, y đang nghiền ngẫm nhìn chằm chằm cậu, không hề chớp mi lấy một lần. Khương Ngâm đột nhiên cảm thấy vừa thẹn vừa giận, cậu vội lấy tay che mông, trừng mắt nhìn Vệ Từ.

"Em... Em vẫn chưa thay đồ xong mà, anh mở mắt làm gì chứ?"

Con ngươi nam nhân đối diện sâu thăm thẳm, chẳng chút kiêng nể quét khắp thân thể ‘hầu gái nhỏ’, cái nhìn lộ liễu mang theo hơi lửa nóng cháy khiến cậu run rẩy cả người. "Hửm, còn gì chưa mang sao?"

"Cái này à?"

Vừa dứt lời, y liền với tay đeo tai mèo màu trắng lên đầu Khương Ngâm, ngồi ngắm cậu một hồi lâu mới cong môi cười nhẹ, "Ừm, rất đáng yêu."

"Hong, người ta hong thấy đáng yêu chút nào!" Thiếu niên chống hông giận dỗi, cậu vừa mới cử động đã thấy nó kêu vang leng keng ầm ĩ cả lên, làm người ta ngại muốn chết!

"Được rồi, nghe em tất, không đáng yêu không đáng yêu."

“Vậy thì, hầu gái của ta, bây giờ chủ nhân em muốn ăn trái cây, em đi lấy cho ta nhé?" Vệ Từ cười khẽ, giọng điệu như một thiếu gia quý tộc bước ra từ thời cổ đại xa xưa.

Khương Ngâm nhìn nhìn, đôi mắt to tròn sáng lên, không biết vừa nghĩ gì, cậu cũng nhập vai rất nhanh, "Vâng thiếu gia, ngài chờ em một lát."

Lúc nói chuyện, cậu cố tình cúi người xuống, cổ áo rộng thùng thình lập tức mở ra, hai hạt đậu đỏ ửng ngon lành cứ thể lấp ló dưới lớp vải mỏng manh.

Khương Ngâm cười khúc khích đắc ý, tính chơi tui hả, còn non lắm! Cậu đi vào phòng bếp một lát, lúc quay về đã bưng một mâm hoa quả trên tay. Váy hầu gái căn bản không che được cơ thể uyển chuyển, mỗi khi thiếu niên cúi người, bờ mông căng mẩy tròn trịa ấy lại lắc lư núng nính, chính giữa kẽ mông còn kẹp thêm một mảnh vải màu đen.

Mẹ nó, chết tiệt!

Vệ Từ che miệng mắng thầm, bé dâm Khương Ngâm thế mà lại dám mặc cả cái quần lót tình thú kia. Nói là quần lót, nhưng thực chất nó chỉ nhỏ như một sợi dây kẹp chặt vào hai mông trắng nõn.

Không biết đã cọ xát lỗ hậu chảy nước dâm chưa.

Cổ họng Vệ Từ bỗng khát khô khó tả, cả người hừng hực dục vọng nóng cháy. Song đã diễn thì phải diễn cho trót, y vẫn duy trì biểu cảm hết sức bình thản, dù cho đũng quần đã căng phồng lên đầy khó chịu nhức nhối.

Khương Ngâm ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt nam nhân, mười ngón tay ngọc ngà cung kính nâng mâm trái cây lên. Cậu cúi đầu, hàng mi đen nhánh khép hờ, dường như sắp sửa chạm vào thân dưới của Vệ Từ, hơi thở mềm nhẹ phả lên bộ phận cương cứng nào đó. "Thiếu gia, mời ngài dùng bữa."

Vệ Từ không chút nào để mắt đến những lát trái cây tươi ngon được cắt gọt tỉ mỉ kia, ngược lại ánh nhìn y rơi xuống đỉnh đầu Khương Ngâm, "À, nhưng thiếu gia ta lại đột nhiên không muốn ăn trái cây nữa, mà..."

"Á ——!" Người nọ đột nhiên bế thốc cậu lên, ném xuống sô pha. Hoa quả sớm đã rơi đầy đất, Vệ Từ đè tay lên đùi Khương Ngâm, nhanh chóng mở rộng ra, sau đó, nam nhân ngả ngớn vén làn váy đen lên, "Quả nhiên ta đoán không sai, hầu gái nhỏ của ta chảy nước dâm lênh láng cả rồi..."

Nghe thấy lời nói thẳng thắn như vậy, thiếu niên liền đỏ bừng mặt, cậu xấu hổ kẹp chặt hai chân lại. Song tay Vệ Từ vẫn còn đặt giữa đùi cậu, thế là người nọ cũng thuận thế bị “kẹp” vào lỗ thịt mềm mại theo.

"Ưm... Ha a....."

Khương Ngâm giật mình, làm gì có ai tự dâng thân lên miệng cọp như vậy đâu chứ! Mới nãy cậu vừa làm với Vệ Từ thì bị cắt ngang, thân thể nhạy cảm vẫn chưa được thỏa mãn hoàn toàn, giờ đây dục vọng bên trong lại lần nữa được khơi dậy, cậu rên rỉ cầu xin: "Ư... A a, đâm vào đi! Chịch em đi..."

Ngón tay Vệ Từ chậm rãi moi móc vách thịt ướt sũng, y bình thản nói: "Bé hầu gái thật là dâm đãng, ta chỉ mới sai em đi lấy trái cây mà đã chảy nước thế này rồi, còn dám quyến rũ chủ nhân mình!"

Khương Ngâm đỏ mặt, bỗng có cảm tưởng như thể bản thân đã thật sự trở thành một cô hầu thèm chịch qua lời Vệ Từ, cậu cố ý lợi dụng lúc đưa đồ ăn mà câu dẫn y, mơ mộng trèo cao làm quý phu nhân. Đã thế lại mặc chân váy ngắn ngủn, để lúc cúi người thì chổng mông lên, dụ dỗ thiếu gia còn trẻ ngây thơ chưa trải sự đời. Chưa hết, lỗ dâm cô đơn còn thèm khát mút lấy ngón tay thiếu gia, muốn thiếu gia tàn nhẫn chà đạp mình.

"Thiếu gia, xin ngài trừng phạt em đi!" Khương Ngâm quấn chân lên eo Vệ Từ, tất cao cổ màu trắng cọ cọ lên cánh tay rắn chắc của nam nhân, thiếu niên thả cả trọng lượng cơ thể xuống, dễ dàng bị y đè lên sô pha. "Trừng phạt em đi, thiếu gia, bé người hầu muốn ăn gây thịt lớn của ngài, chịch chết em đi..."

Đôi mắt Vệ Từ lập tức tối sầm lại, y vươn tay vuốt ve da thịt đỏ ửng của Khương Ngâm, mỗi một nơi lướt qua đều hừng hực lên lửa cháy. Nam nhân nhẹ nhàng chạm lên chiếc quần lót đen tuyền nhỏ nhắn nọ, kéo nó sang một bên, ngay lập tức trước mắt là lỗ thịt đã sớm ướt đẫm nhớp nháp không chịu nổi.

Y ôm Khương Ngâm đè xuống, dương vật thô dài ngay lập thức thọc mạnh vào, một phát lút cán. Người dưới thân đột nhiên bị lấp đầy, cậu cong eo giật nảy mình, nước mắt sinh lý rơi lã chã trên gò má phiếm hồng. Lỗ hậu đỏ tươi liên tục mấp máy, nuốt trọn toàn bộ côn thịt khổng lồ kia, càng vào càng sâu. Khương Ngâm kẹp chặt lấy eo Vệ Từ, ở tư thế này, dương vật người nọ điên cuồng giã không ngừng lên vách ruột non mềm, mỗi một cú đều đâm thẳng vào điểm gồ hết sức nhạy cảm bên trong, khiến thiếu niên chỉ biến há miệng nức nở kêu dâm.

"A... Chậm một chút! Ha ưm... Sâu quá, dừng lại..."

"Chủ nhân, nhẹ lại… Á á, chịu không nổi! Chết mất..."

"Ưm a a…  Sướng quá, mạnh lên..."

Lúc đầu, Khương Ngâm vẫn còn nhớ vai diễn của mình, nhưng sau đó bị chịch đến mụ mị mơ màng, trong đầu cậu chỉ còn lại dương vật dữ tợn đang dập mình mạnh bạo bên dưới. Thiếu niên sướng muốn chết, cả người run rẩy co giật, lục lạc trên đầu cũng liên tục kêu vang. Vệ Từ địt người dưới thân đến thất thần, hai mắt Khương Ngâm trợn lên vì khoái cảm quá độ, đầu lưỡi ướt át thè ra rên rỉ cao vút, khi thì cầu xin, khi lại như ra lệnh. Giữa cơn kích thích cuồn cuộn, cậu khó chịu ưỡn lưng lên, cọ ngực vào mặt Vệ Từ.

"A a... Anh ơi, vú em ngứa quá, anh mút cho em đi..."

"Bên trái nữa..."

---

Thẩm Thôi Anh vừa về nhà, đập vào mắt chính là cảnh tượng dâm đãng như vậy. Thiếu niên nhỏ nhắn mặc trang phục hầu gái bị một nam nhân cao gầy siết chặt vòng eo thon thả, gậy thịt đỏ tím liên tục giã nát lỗ thịt sưng tấy, trên đầu người nọ đeo một chiếc tai mèo màu trắng, cả người phủ kín dấu vết gặm cắn dữ dội. Thiếu niên vừa uốn éo cơ thể vừa kêu dâm không ngớt, tựa như một chú mèo con động dục tham lam, mãi vẫn chưa thoả mãn.

Hắn nhìn mãi nhìn mãi, đến khi cổ họng khát khô lạ kì, bèn bắt đầu cởi quần áo, lặng lẽ “tham gia”.

Lỗ hậu Khương Ngâm vốn đang hầu hạ dương vật của người nằm trên, đột nhiên lại xuất hiện thêm một ngón tay đâm vào, cảm giác tê dại lan truyền dọc theo xương tủy làm cậu giật bắn mình rên lớn. Thiếu niên lập tức quay đầu nhìn, song lại bị ai đó mút lấy cần cổ ướt đẫm mồ hôi, một hơi thở cực kì nam tính phả đến, tấn công khắp cơ thể.

Người trước mặt sở hữu dung mạo sắc bén góc cạnh, con ngươi sâu thăm thẳm tràn đầy tính xâm lược, tựa như một thợ săn đang chậm rãi thưởng thức con mồi của mình. Nam nhân chú ý đến ánh mắt của Khương Ngâm, khẽ nhếch môi, ngả ngớn lại biếng nhác. Ngay sau đó, một vật nóng bỏng to lớn liền đặt lên lỗ sau của thiếu niên, người nọ thì thầm, tông giọng khàn khàn kéo dài, "Bé cưng ——"

"Hình như anh cũng cứng rồi..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.