Editor: hatrang. 
- -- 
CẢNH BÁO: CÓ CẢNH QUAN HỆ TÌNH DỤC GIỮA NGƯỜI VÀ THÚ 
Sau khi Khương Ngâm về phòng, cậu bơ phờ xụi lơ lên giường, đau đến không muốn nhúc nhích. 
Cầm Đan đang nằm trong góc, khi thấy thiếu niên trở về, nó ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua rồi lại nhanh chóng gục xuống trầm tư, giống như đang mang tâm sự nặng nề. Khương Ngâm nhìn khuôn mặt buồn bã của nó, không hiểu sao lại muốn cười. 
"Này, Cầm Đan, bé bự, sao trông mi không vui gì hết vậy?" Cậu trở mình, một tay chống cằm, một tay đặt lên gối, nghiêng người nhìn con hổ trắng, hơi nhướng mày tò mò. Gương mặt tinh mỹ cười tươi đến nhìn không thấy mặt trời, ống tay áo trên người rơi xuống lộ ra một phần cánh tay mảnh mai, nước da trắng ngần tựa như ngó sen tươi mát, trên đó còn phảng phất vô số dấu hôn rải rác màu đỏ thẫm. 
Cầm Đan liếc mắt sang thiếu niên, ánh nhìn dừng lại trên những dấu vết kia một lát, nó nghĩ thầm, còn không phải tại ngươi sao. 
Khương Ngâm cảm nhận được một tia chán ghét từ ánh mắt đó, cậu lập tức hứng thú, vẫy vẫy tay: "Bé cưng, ngoan, lại đây! Lên giường chơi!" 
Cầm Đan ngáp lớn, sau đó xoay người chĩa mông về phía cậu, hừ, nhân loại hai chân này lại đang câu dẫn nó, nhất định không thể để bị người nọ lừa. 
Khương Ngâm vẫn không sợ chết tiếp tục làm loạn, cậu rất muốn nhìn thấy ánh mắt 'đừng nghịch, đều do bổn vương chiều ngươi quá nên ngươi sinh hư 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-vai-phu-cua-van-nhan-me/3552517/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.