Bởi vì đã lấy được giấy thông hành nên ba sư đồ không tiếp tục trì hoãn ở Miêu thành nữa.
Hơn hết, trên người Khương Ngâm vẫn còn một dấu ấn nguy hiểm không rõ lai lịch, sau khi bàn bạc, bọn họ quyết định đi tới toà thành tiếp theo bằng đường thủy rồi sau đó mới ngự kiếm phi hành. Tính toán thời gian một chút, hẳn là có thể đến nơi trước khi diễn ra thi đấu, đồng thời cũng giúp Khương Ngâm rèn luyện kiếm thuật trên thuyền, mọi việc tạm xem như đã sắp xếp ổn thoả.
Nhưng không ngờ, ngay trước khi khởi hành, Ân Chu lại đột nhiên chạy tới hỏi xem họ muốn đi đâu.
Thẩm Thôi Anh chỉ nghĩ đơn giản rằng đã sắp đi không cần so đo với hắn ta, thế nên trực tiếp nói kế hoạch ngồi thuyền đến thành Lĩnh Quan ra. Song hắn đã quá xem nhẹ độ mặt dày của Ân Chu, chỉ thấy đối phương nở một nụ cười ngạc nhiên mười phần giả tạo rồi tiếp tục bài văn cũ - "trùng hợp thay đó cũng là nơi tại hạ muốn đến, vậy nên "chúng ta" lại đồng hành nhé?"
Thẩm Thôi Anh:... Ngươi là keo dán chó đúng không? Sao cứ bám theo mãi vậy?
Khương Ngâm nhàn nhạt thu hồi ánh mắt lại, thần bí tỏ vẻ: Người ta đang chờ câu này của ngươi đó!
Cậu dám chắc rằng Ân Chu căn bản không hề có điểm đến cụ thể từ trước, hắn chỉ muốn đi theo bọn họ mà thôi, hoặc nói chính xác hơn, là muốn bám chặt lấy Vệ Từ. Dù cho Thẩm Thôi Anh có nói tên toà thành nào đi chăng nữa, hắn ta cũng sẽ thêu dệt nên vô số lý do tỏ vẻ mình cũng có chuyện quan trọng phải làm ở nơi đó.
Vì vậy, cứ như chưa từng có cuộc chia ly, bốn người lại cùng nhau xuất phát.
Đây là lần đầu tiên Khương Ngâm đi thuyền, thế nên thiếu niên rất đỗi hào hứng mới lạ. Cậu vừa thấy Thẩm Thôi Anh thả Cầm Đan ra chạy tung tăng trên boong thuyền thì vô cùng ngạc nhiên, nói thật, cậu đúng là không ngờ hắn sẽ mang theo nó đi ra ngoài, chỉ có thể âm thầm đoán rằng đối phương hẳn đã bỏ Cầm Đan vào một loại túi gì đó có thể chứa được vật sống.
Có lẽ là do có người ngoài, kích thước cơ thể của hổ trắng trở nên nhỏ hơn rất nhiều, nhưng khi đứng thẳng thì vẫn cao hơn Khương Ngâm.
Thấy Thẩm Thôi Anh cứ quấn lấy quanh Vệ Từ, cậu lén lút kéo Cầm Đan về phòng chơi, "Bé bự thật đáng thương, chủ nhân của mi quả nhiên không có lòng người mà, lại dám bỏ rơi mi như thế này."
Thiếu niên thích thú sờ sờ bộ lông mềm mượt sáng bóng của mỗ hổ, sau đó vùi mặt vào bụng đối phương, tham lam hít hà.
Ôi, bông bông xù xù đã quá đi mất!
Con hổ "grao" một tiếng, ghét bỏ nhìn xuống thiếu niên nằm vắt ngang qua thân mình, dường như đang suy nghĩ xem nên "vứt" đối phương ra như thế nào. Một người yếu đuối như vậy, cứ có cảm giác chỉ cần hơi cắn nhẹ là đã bị thương rồi.
Nó ngáp to, cuối cùng buồn chán ngoảnh mặt đi, tùy ý để mặc nhân loại nào đó nghịch ngợm bộ lông của mình.
"Cầm Đan, mi đã thay đổi rồi!" Khương Ngâm ôm cái đầu to của nó, bĩu môi bất mãn than thở: "Trước kia mi thích chơi với ta bao nhiêu chứ, sao bây giờ thái độ lại lạnh lùng không thèm để ý đến ta?"
Con hổ giật mình, nó vội vàng giả vờ bình tĩnh liếm liếm móng vuốt, sau đó nhanh chóng lật nghiêng người lại, áp thân hình trắng muốt lên thiếu niên phía dưới, muốn ngăn cản cái miệng nhỏ đang liến thoắng lên án không ngừng.
Khương Ngâm cho rằng gần đây cậu ít khi nhìn thấy nó nên Cầm Đan đã quên mất mặt cậu, hoàn toàn không hề nhiệt tình một chút nào. Haiz, quả nhiên xa mặt thì cách lòng mà, cậu quyết định rồi, nhất định phải ôn lại chuyện xưa nồng cháy với con hổ bạc tình này!
"Tối nay đừng về phòng mi nữa, cứ ở chỗ ta ngủ đi, dù sao chủ nhân của mi cũng đang bận lấy lòng sư phụ, hắn không có thời gian quản mi đâu!" Cậu vừa nói vừa nghiêng người hôn chóc chóc vài tiếng thật vang, làm nước bọt trong suốt dính cả lên bộ lông trắng phau, "Ta chắc chắn sẽ tốt hơn Thẩm Thôi Anh, cứ yên tâm đi!"
Tiểu Khương nào đó đang muốn âm thầm tẩy não linh sủng của người khác.
Ai ngờ con hổ này giống như thành tinh, vừa nghe chủ nhân mình bị nói xấu thì lập tức quay mông lại với thiếu niên, làm Khương Ngâm không khỏi chua xót nói: "Ta chê Thẩm Thôi Anh chứ đâu có chê mi, mi lại còn tức giận, hừ, nếu ai không biết còn tưởng rằng mi chính là Thẩm Thôi Anh..."
Hổ trắng đột nhiên cảm thấy chột dạ, nó vội cúi xuống thè lưỡi liếm vài cái lên gò má Khương Ngâm, tựa như đang lấy lòng, lại cũng giống muốn dùng vẻ mặt đáng yêu làm đối phương quên mất chuyện này đi. Quả thật, thiếu niên được dỗ đến vui vẻ cười híp mắt, không tiếp tục nói nữa.
Nhưng có thật sự không phải do chột dạ sao?
Bình thường Thẩm Thôi Anh sẽ không đưa nguyên thần vào cơ thể Cầm Đan, cùng lắm là sau đó tiếp thu ký ức của nó mà thôi. Song bởi vì Ân Chu đang ở trên thuyền nên hắn vô cùng cảnh giác, bèn thả Cầm Đan ra ngoài, nghĩ thầm rằng nếu có thêm một cặp mắt nhìn chằm chằm kẻ kia thì người nọ sẽ an phận hơn một ít, không ngờ hổ trắng lại bị Khương Ngâm lôi vào phòng, đã thế thiếu niên còn giở trò nghịch ngợm không thôi!
Đúng là... Có chút buồn cười!
Thẩm Thôi Anh nhìn Khương Ngâm hết ôm ấp lại sờ mó một "mình" khác, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cỗ ngượng ngùng, người này sao lại không đứng đắn chút nào vậy!
Buổi tối, Cầm Đan rốt cuộc vẫn không ở lại phòng Khương Ngâm.
Khương Ngâm chưa rõ thân phận thật sự của nó, nhưng Vệ Từ còn không biết sao?
Nhìn một người một hổ thân mật chơi đùa với nhau, bàn tay y không khỏi siết chặt lại. Dẫu y biết mình không có quyền quản việc tư của thiếu niên, song y vẫn khó chịu khôn nguôi, y không thích Khương Ngâm và Thẩm Thôi Anh tiếp xúc thân cận với nhau, mặc cho bọn họ chỉ là sư huynh sư đệ bình thường, mặc cho bọn họ chỉ đang đùa giỡn với nhau, y vẫn cứ thấy phiền lòng.
Dù trong lòng ngổn ngang muôn vạn suy tư, nhưng ngoài mặt y vẫn bình tĩnh nói: "A Ngâm làm sao có thể ngủ cùng linh thú? Cầm Đan còn phải trực đêm bảo vệ mọi người trên thuyền."
Vệ Từ từ trước đến nay đều duy trì biểu tình nhàn nhạt không rõ hỉ nộ ái ố, cứ như thể mọi việc y làm đều có lý do chính đáng, người khác không thể hiểu được, và Khương Ngâm cũng không. Cậu chỉ nghĩ đơn giản rằng đối phương đã nói vậy thì mình liền ngoan ngoãn tuân theo là xong.
Chỉ có nụ cười treo trên môi Thẩm Thôi Anh bên cạnh là nhạt dần, hắn nhìn về phía Vệ Từ, trong mắt chứa đầy tình tự không rõ, làm sư đồ nhiều năm như vậy, hắn còn không hiểu đối phương sao? Người này thật sự không có một chút động cơ cá nhân nào ư? Hắn hoàn toàn không tin.
Hắn càng ngày càng không thể hiểu được Vệ Từ.
Ân Chu bên cạnh nhàn nhã đứng quạt quạt, cười khẽ nhìn bọn họ, hoàn toàn không can thiệp vào. Khí thế trên người vô cùng tiêu dao tự tại, hắn ta ngày càng không thèm che giấu, quanh thân thân toả ra một cỗ ưu tú xuất chúng, vừa nhìn đã biết không phải người thường.
Đến bữa tối, bốn người bọn họ ngồi quây quần trên boong tàu, các món ăn đưa lên đều làm từ cá và tôm, có thể nói đây chính là lợi ích của việc đi bằng đường thuỷ, muốn bao nhiêu hải sản tươi ngon thì có bấy nhiêu.
Đúng lúc này, hệ thống 661 đã lâu không lên tiếng lại phát ra thông báo.
"Ting —— Tuyến bố nhiệm vụ hằng ngày, điểm thưởng 30."
"Làm một "simp chúa" đạt chuẩn của Ma Tôn, vui lòng bày tỏ tình yêu nồng cháy của mình cho đối phương. Gợi ý: Cậu cảm thấy tôm rất ngon, vì thế liền bóc một con bỏ vào trong chén Ân Chu."
"Giới hạn thời gian: Ba phút."
Khương Ngâm đang chăm chỉ lột vỏ bỗng bị doạ cho giật mình, sợ đến mức run tay, con tôm trong tay trực tiếp phóng một đường vèo tới chén của Thẩm Thôi Anh, nước canh bên trong văng lên dính đầy trên gương mặt của đối phương.
Thẩm Thôi Anh nghiến răng nghiến lợi nhắm hai mắt lại, từng giọt nước đục ngầu chảy dài xuống lông mi đen nhánh, gân xanh trên trán bộc phát, hiển nhiên là đang vô cùng tức giận, "Khương Ngâm, ăn tôm mà cũng có thể kích động được sao? Nếu ngươi không cần dùng tay nữa, ta có thể giúp ngươi bẻ gãy."
Khương Ngâm cười gượng, sau đó nhanh chóng thò đũa gắp lại con tôm từ bát đối phương về, he he, cậu tự bóc vỏ đó, không thể lãng phí được.
Dưới ánh mắt hung hãn như sắp giết người của Thẩm Thôi Anh ánh, Khương Ngâm lấy lòng cười: "Đúng vậy, là do ta quá kích động, ta đây liền chia sẻ cho mọi người mỹ vị mà ta vừa ăn."
Cậu vừa nói vừa gắp hai con tôm đã được lột vỏ bỏ vào trong chén của Vệ Từ và Ân Chu.
Vệ Từ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì nhưng biểu cảm trên mặt đã dịu dàng hơn rất nhiều. Song Ân Chu bên cạnh lại không dễ lừa như vậy, hắn dùng đũa chọc chọc tôm trong bát, cười như không cười nhìn Khương Ngâm.
Khương Ngâm tiếp tục giả nai, cậu thúc giục đối phương: "Sao Ân công tử không ăn, lẽ nào cảm thấy tôm ta bóc không ngon sao?"
"Không, tại hạ chỉ hơi ngạc nhiên mà thôi." Ân Chu cười nhạt, sau đó cũng bắt đầu động đũa.
Hắn nghĩ thầm, tiểu thuộc hạ của mình quả nhiên thật sự nhận ra hắn, xem này, bám lấy hắn không buông, còn cố tình lột thêm một con tôm cho người khác để che giấu nữa.
Haizz, tiểu thuộc hạ quá si mê mình, phải làm sao bây giờ?
Mà trên bàn này, Thẩm Thôi Anh - người duy nhất không có tôm trong bát tỏ vẻ:...Tốt lắm.
Sau khi ăn xong đương nhiên phải dọn dẹp, Khương Ngâm buồn chán không có gì làm đành phải đi tìm Cầm Đan chơi, không ngờ đối phương vừa nhìn thấy cậu đã lạnh lùng hừ một tiếng rồi cao ngạo xoay mông rời đi, để lại cậu ngơ ngác phía sau.
Không phải mới sáng nay còn rất vui ư, sao vừa ăn cơm xong lại giở chứng rồi?
- --
note của editor: chủ xốp mới bệnh liệt giường dậy ăn tết😭 sorry mọi người nhiều lắm xốp sẽ ráng ra chap lại huhuhuhu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]