Editor: hatrang.
- --
Cuộc chiến giữa Khương Ngâm và Khổng Tuyên cuối cùng vẫn lan truyền khắp tông môn.
Lời đồn đại loại gì cũng có, có người nói Khổng Tuyên kiêu ngạo ương ngạnh, dù tỷ thí thắng Khương Ngâm mới nhập môn tu vi tầm thường thì cũng chẳng vẻ vang gì; có kẻ cho rằng do Khương Ngâm không biết tự lượng sức mình, ỷ vào bản thân là đệ tử Kiếm Tôn mà vội vàng ứng chiến, thua cũng đáng đời; quá quắt hơn, có còn lời đồn thổi nói Khương Ngâm bị đánh tè ra quần, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có...
Nhưng dẫu là phiên bản nào thì mọi người dường như đều xem trọng Khổng Tuyên hơn, dù trên thực tế chính là như vậy.
“Bị đánh tè ra quần? Hahaha...” Thẩm Thôi Anh không hề nể tình cười nhạo, hắn nằm ngửa trên ghế cười đến suýt ngã xuống đất, hầu kết gợi cảm nhấp nhô, Cầm Đan ngồi bên cạnh thì nhìn Khương Ngâm không chớp mắt, thỉnh thoảng còn lè lưỡi ra.
Khương Ngâm - nhân vật chính trong câu chuyện tỏ vẻ: “...Sự thật không hề khoa trương như trong lời đồn có được không?”
Tuy rằng đánh không lại Khổng Tuyên nhưng cậu cũng không chật vật đến mức đó, hơn nữa Khổng Tuyên còn có chừng mực, chưa đánh chết cậu.
“Xem ra hắn ta mấy năm nay cũng không hề lười biếng.” Thẩm Thôi Anh cười đủ rồi, xoa cằm nói.
Chứ sao.
Người ta vốn dĩ nắm chắc phần thắng trong tay, không ngờ kết quả lại xui xẻo đến thế, lần trước gặp ngươi, lần này lại đụng phải ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-vai-phu-cua-van-nhan-me/3552502/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.