Chương trước
Chương sau
Editor: hatrang.

- --

Ngay cả khi đối phương đã ngắt kết nối từ lâu, Khương Ngâm vẫn không thể hiểu được: tại sao cậu càng thê thảm đáng thương thì độ hảo cảm của Ma Tôn lại càng cao vậy?

Vì thế, Khương Ngâm - tự cho rằng mình đã ngộ ra chân lý để "nắm bắt" trái tim Chu Dĩnh - bắt đầu hành trình ngày ngày bày tỏ tình yêu đơn phương cháy bỏng hòng cảm hoá người nọ.

Thế nhưng hôm nay cậu vẫn còn việc khác để làm, sau khi kiểm tra linh căn xong, Khương Ngâm đã chính thức trở thành đệ tử Tử Trọng Phong nên phải đến chỗ Vệ Từ học kiếm pháp Thủy linh căn.

Vệ Từ sở hữu Băng linh căn, năm xưa chính nhờ một nhát đâm xuyên mây trời mà nổi danh khắp thiên hạ, lúc y vung kiếm, vạn dặm nổi lên gió tuyết, ba thước đều là một mảng trắng muốt, cả vùng thiên địa phảng phất như trở thành một khối băng vĩnh cửu khổng lồ, mà y, là chủ nhân của nơi đó.

Bễ nghễ và cao ngạo.

Muốn học kiếm thuật, trước tiên phải hiểu được đạo, thế nên Vệ Từ dẫn cậu ra sau núi.

Sau Tử Trọng Phong có một đường mòn, thoạt nhìn nhỏ bé không có gì đặc biệt, ấy mà huyền cơ lại ẩn giấu bên trong nó, nghe nói sau khi đi hết lối nhỏ thì sẽ đặt chân đến một không gian hoàn toàn khác.

Đầu tiên họ đi từ đáy cốc lên, chậm rãi từng bước một. Càng vào sâu, con đường càng gồ ghề khó di chuyển hơn, nhưng cả hai vẫn quyết định không ngự kiếm.

Dưới đây róc rách chảy từng dòng nước nhỏ, chúng được hình thành từ sơn tuyền, không sâu cũng chẳng nông. Nơi này vốn dĩ chật hẹp, chỉ cần nhảy lên vài viên đá là có thể bước qua. Lại thấy xa xa là một cái hồ lớn, mặt nước trong vắt nhìn được cả đáy, từng gợn sóng phản chiếu hàng liễu xanh xanh hai bên bờ.

Thanh triệt biêng biếc, điềm tĩnh nhẹ nhàng.

Khương Ngâm không biết Vệ Từ dẫn mình tới đây làm gì, cậu lẳng lặng theo sát bước chân đối phương. Lúc đầu còn nghiêm túc không dám chạy loạn, về sau liền không an phận, tay này vỗ nước bì bõm, tay kia bắt mấy con cá nhỏ bơi bơi, chơi vui vẻ vô cùng.

Thậm chí còn cởi giày cầm trên tay, tung tăng chạy xuống nghịch ngợm.

Tiết trời vào hè oi bức ẩm ướt, liễu xanh nghiêng mình in bóng thật sâu lên mặt nước, đôi chân trần trắng nõn không ngừng đạp sóng chạy lung tung, trên môi thiếu niên treo nụ cười hồn nhiên, hoạt bát tựa như một đứa trẻ, tuy giản đơn là thế, lại làm người ta không khỏi thổn thức bốn tiếng: cảnh đẹp nhờ người!

Tầm mắt Vệ Từ dừng trên mười ngón chân nhỏ nhắn tinh xảo kia hồi lâu.

Mãi đến khi Khương Ngâm chơi chán chê, cậu mới bì bõm che khuôn mặt bị nắng hun đến đỏ bừng tới tìm y, Vệ Từ lấy một chiếc khăn sạch từ ống tay áo ra lau mồ hôi cho thiếu niên, rồi tiếp tục tiến lên phía trước.

Khương Ngâm ngây ngô đi theo, cậu cứ tưởng rằng họ đến đây để chơi đùa nên hễ gặp chuyện gì lạ trên đường là lại thích thú kéo kéo tay áo Vệ Từ, để y dừng lại cho cậu vui vẻ.

Cố tình, Vệ Từ cũng dung túng cậu.

Lúc hai người đến đỉnh sơn cốc, bên tai khắp nơi đều là tiếng gió gào thét dữ dội và tiếng thác chảy xiết ào ào.

Trên cao mây mù lượn lờ, khói trắng như ẩn như hiện phiêu đãng trong không trung, từ đây nhìn xuống, con đường mòn vừa đi qua uốn lượn quanh co, giống như một dải lụa rực rỡ từ chín tầng mây trải xuống nhân gian, mấy con chim gần đó kêu lên vài tiếng rồi nương theo đường cong uyển chuyển của dải lụa, bay thẳng lên trời.

Tay áo Vệ Từ bị thổi phồng lên, phần phật trong gió, quả thật vô cùng xứng với bộ dáng lạnh lùng xuất trần, thanh lãnh cao ngạo của y. Cứ như một vị trích tiên lặng lẽ quán chiếu hồng trần, vừa xa cách lại đạm mạc.

Khương Ngâm không nhịn được nắm lấy tay áo đối phương, sợ người nọ bay đi mất.

Vệ Từ vỗ vỗ đi sương mù quanh quẩn giữa mi tâm cậu, sau đó chỉ vào thác nước gần đó, hỏi cậu thấy gì.

Khương Ngâm hướng tầm mắt theo ngón tay nam nhân.

Thác nước hùng vĩ mãnh liệt đổ ào ào xuống bệ đá đen nhánh, phía dưới là một cái hồ sâu thẳm, từng dòng trút mạnh xuống, bọt nước bắn ra tung toé trắng xoá cả một mảnh, rồi hợp thành từng xoáy nước nhỏ, cuồn cuộn ào ra khỏi sơn cốc, vang lên thanh âm như một khúc chiến ca đầy oai hùng, song cũng thật đỗi thê lương.

Sóng từng đợt vồ vập, lao nhanh thét gào.

Từ cao trông về xa xa, thậm chí còn có thể thấy vô số dòng nước kia chảy loạn rồi cuối cùng hợp thành một khe suối nhỏ róc rách trôi, giống hệt như lúc họ vừa mới bước vào đáy cốc.

Khương Ngâm bỗng nhớ đến một câu thơ cổ:

"Ngã trú Trường Giang đầu,

Quân trú Trường Giang vĩ.

Nhật nhật tư quân bất kiến quân,

Cộng ẩm Trường Giang thuỷ.*"

*Ta ở đầu Trường Giang,

Người ở cuối Trường Giang.

Ngày ngày nhớ người lại chẳng thể thấy người,

Cùng nhau uống nước Trường Giang.

Nước này bao lâu mới cạn, hận này bao lâu mới tàn, chỉ mong người hiểu được lòng ta, chỉ mong sẽ không cô phụ một mối tương tư khắc khoải...

Khi thấy Vệ Từ hơi giật mình mở to mắt, lúc này Khương Ngâm mới nhận ra mình đã bất cẩn đọc thành tiếng, đây vốn dĩ là một bài thơ tình lâm li bi đát, cậu sợ đối phương hiểu lầm mình không nghiêm túc, vội vàng xua tay nói: "Đồ nhi không nhìn thấy cái này, đồ nhi chỉ buộc miệng nói nhảm thôi! Nói nhảm mà thôi!"

"Điều đồ nhi thật sự thấy chính là ——"

Cậu thấy gì? Thấy từng dòng nước vồ vập che cả trời lấp cả đất dần phóng đại ra trước mắt.

Khi thì giống một đội quân oai phong lẫm liệt, không ngừng thét gào hung tợn, những con sóng to đánh thật mạnh vào đá, vang dội đến nỗi làm thiên địa mịt mờ rung chuyển, nước bắn cao lên tận mấy trượng, mỗi một lần va chạm đều ẩn chứa sức hủy diệt kinh hoàng. Đứng trước cơn thịnh nộ của thiên nhiên kì bí, con người ta chỉ có thể run rẩy sợ hãi.

Khi thì lại tựa cơn thuỷ triều dịu dàng, gợi lòng thổn thức nhớ về tiếng thông reo lảnh lót nơi quê nhà, cứ như có làn gió xuân mềm nhẹ khẽ thổi qua dây đàn, thổi đến lăn tăn mặt hồ trong veo tĩnh lặng. Như là một cánh hoa nhỏ uyển chuyển rơi xuống sóng nước nhu hoà, từng gợn từng gợn dập dìu réo rắt làm lòng người khoan khoái dễ chịu.

Nó có thể giết người không dấu vết, cũng có thể ngân vang một hồi khúc ca êm ái của nghìn trùng núi non.

Miễn là ngươi muốn... Nó có thể trở thành bất cứ điều gì.

Một cảm giác không tên đột nhiên lan tràn khắp cơ thể, làm cho mười đầu ngón tay tê dại, thậm chí cả xương cốt cũng bị kích thích đến run rẩy, đó chính là sự kết nối đồng cảm thần kì với nước. Thật giống như, bất cứ thứ gì trên thế gian này, chỉ cần là làm bằng nước, đều sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay cậu, tùy ý để cậu khống chế.

Bất cứ thứ gì...

"Bùm" một tiếng, đột ngột xuất hiện thân ảnh cao lớn xuyên qua dòng nước, đạp thấu trời mây mà bước ra, theo sau là một tiếng rồng gầm dài, cứ như được truyền đến từ nghìn vạn năm thời viễn cổ. Phạn âm lọt vào tai, ầm ầm vang dội, làm người nghe chấn động cả tâm hồn, trong mắt chỉ còn lại bóng dáng cao cao tại thượng trên kia, long trảo* mãnh liệt đến mức đang phóng như bay trong tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc.

*móng vuốt rồng

Một con thủy long đột nhiên phi từ trên trời xuống, nó uốn lượn quanh Khương Ngâm một hồi, tựa như là đánh giá, cũng giống đang bày tỏ lòng thân cận. Viễn cổ thần thú hung mãnh đứng cùng thiếu niên tú mỹ thanh lệ, nhất thời lộ ra một vẻ đẹp vừa nguy hiểm vừa vô cùng hài hoà.

Làm người ta không tự chủ được ngước nhìn, dần dần sinh ra tình ái mê muội.

Tiếng nước càng ngày càng vang, con rồng kia thoáng cái đã vọt vào giữa trán thiếu niên, chỉ chốc lát sau, ánh mặt trời đột nhiên xuất hiện, còn thủy long cứ như vậy biến mất.

Dị tượng này chỉ diễn ra trong mấy giây ngắn ngủi, qua vài nhịp thở, sóng nước lại lần nữa tĩnh lặng, có cơn gió từ đâu thổi nhẹ qua.

Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng, một màn kinh diễm này lại vĩnh viễn khắc sâu trong lòng một người khác. Vệ Từ đứng xa xa phóng tầm mắt lại đây, không hiểu tại sao cảm thấy có chút mất mát, y vừa định đi kêu Khương Ngâm, nhưng lại thấy bóng dáng áo trắng kia lắc lư, cuối cùng trực tiếp ngã xuống.

"A Ngâm!" Vệ Từ hô to, vội vàng phi qua đỡ lấy cậu.

Khương Ngâm hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, không giống như có bệnh mà ngược lại là kiệt sức.

.........

Tử Trọng Phong vẫn yên tĩnh như cũ, thỉnh thoảng có một con chim vỗ cánh bay qua, lưu lại một hồi tiếng vang.

Lúc Khương Ngâm tỉnh lại đã là đêm khuya, cậu nhìn quanh một lúc mới nhận ra mình thế nhưng đang ở trong phòng Vệ Từ, không phải đang trên núi ư, sao lại nằm đây rồi?

Hệ thống 661: "Cậu đột nhiên lĩnh ngộ được đạo rồi hôn mê, là Vệ Từ ôm cậu về."

"Cái gì?" Khương Ngâm có chút giật mình.

Sau đó cậu nghe thấy hệ thống ác ý bổ sung: "Lúc trở về còn vừa vặn bị Thẩm Thôi Anh thấy."

Khương Ngâm: ".......Tiêu đời rồi."

Cậu thật vất vả mới thu thập được ngần ấy độ hảo cảm, nhìn tình hình này chỉ sợ sẽ chạm đáy mất thôi.

Quả nhiên, bên tai hệ thống đã bắt đầu điên cuồng báo cáo: "Độ hảo cảm của công chính: -5"

"Độ hảo cảm của công chính:-5"

"Độ hảo cảm của công chính: -3"

"Độ hảo cảm của công chính: -2"

.......

"Độ hảo cảm hiện tại: 45 (một tiểu tử xấu xí không xứng đáng trở thành tình địch của ta, con gà bệnh yếu đuối mà dám mơ tưởng tới sư phụ!)"

"Mẹ nó!" Khương Ngâm đau khổ ôm đầu: "Tại sao lại có cả chức năng đánh giá vậy, thật quá đáng hu hu! Tuy không hề gây thương tổn gì, nhưng tính vũ nhục vẫn là rất lớn đấy có biết không!"

"Tên choá Thẩm Thôi Anh này, ta rủa mi cả đời không bao giờ ôm được mỹ nhân về nhà."

"Két ~" Cửa bị mở ra.

Bóng người cao lớn cầm một cái chén đi vào, "ầm" một tiếng đặt lên bàn, vài giọt nước thuốc bên trong còn bắn ra ngoài, hiển nhiên tâm tình của đối phương đang không được tốt cho lắm.

Người đến không ai khác ngoài Thẩm Thôi Anh.

Khương Ngâm lén lút nhìn nhìn, vừa lúc bắt gặp gương mặt âm trầm của người nọ, cậu rùng mình, lại trốn vào trong chăn.

"Yêu tổng, tôi thật sự sợ quá."

Hệ thống 661: "Không cần lo lắng, hắn trước giờ luôn ra tay dứt khoát gọn gàng, trước khi chết sẽ không để cậu cảm nhân được một tia đau đớn nào."

Khương Ngâm:...Cậu càng an ủi tôi lại càng sợ hãi.

"Nếu đã tỉnh rồi, sao còn không tới đây?" Thẩm Thôi Anh nhàn nhạt nâng mắt lên, hắn nhìn thẳng vào Khương Ngâm, đồng tử tối sầm đầy doạ người, bàn tay đặt trên bàn chằng chịt gân xanh, giống như đang cực lực kìm chế điều gì đó.

"A... Đây là thuốc do sư phụ tự tay pha cho ngươi..." Chén nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt cậu, "Sư đệ, sao không uống đi?"

A a a, yêu tổng, tôi muốn chết, hắn ta thế nhưng gọi tôi sư đệ!

Rõ ràng lúc trước nếu không phải 'Ê' thì chính là 'Tiểu tử kia'.

Có lẽ nào hắn đang muốn độc chết tôi? Chính xác! Hắn chắc chắn đã hạ dược bên trong này.

Hệ thống 661: "......." Không ngờ trí tưởng tượng của cậu vẫn rất phong phú.

Khương Ngâm kinh hãi nhìn chén thuốc trước mặt, hơi lui ra phía sau, không chịu uống.

"Hửm, sư đệ sợ ta lén bỏ thuốc sau lưng sao?" Thẩm Thôi Anh cười như không cười, khí tức trên người càng thêm nguy hiểm đáng sợ, "Nếu sư đệ sợ hãi, sư huynh ta có thể uống trước một ngụm cho ngươi xem."

"Không không... Không cần!" Khương Ngâm liều mạng lắc đầu, hắn đã nói như vậy, cậu đành chỉ có thể bưng chén lên uống.

Hương vị đắng nhẹ, cũng không biết là cái gì, vừa uống xong thì ngay tức khắc thân thể có thêm một chút sức lực.

"Ta sao có thể hạ độc trong chén này chứ, cứ cho rằng sư huynh muốn ra tay thì cũng nên chờ lúc sư đệ vừa trở lại phòng rồi ném vào một con rắn, thần không biết quỷ không hay. Dù sao thì sau núi có rất nhiều rắn độc, một hai con ngẫu nhiên bò ra ngoài là chuyện bình thường, sẽ không bị ai phát hiện."

"Sư đệ, ngươi có nghĩ vậy không?" Thẩm Thôi Anh vui sướng cười, hoàn toàn không biết lời nói của mình có bao nhiêu chấn động.

Khương Ngâm lập tức sững sờ tại chỗ, sắc mặt bị doạ đến trắng bệch.

Thẩm Thôi Anh thấy vậy, ân cần giải thích: "Bất quá, sư đệ lại không làm chuyện gì chọc giận sư huynh, sư huynh đương nhiên sẽ không đối xử như vậy với ngươi..."

"Cho nên, vì sao hôm nay sư đệ lại đi cùng sư phụ ra sau núi? Vì sao ——"

"Lại để sư phụ ôm xuống?"

Nói xong lời cuối cùng này, giọng nói hắn lạnh lùng hẳn đi, cả khuôn mặt cũng trở nên âm lãnh sắc bén.

Khương Ngâm bị ánh mắt tàn nhẫn kia liếc nhìn đến run rẩy cả người, "Không... Thật sự không làm gì cả! Hôm nay sư phụ đưa ta đi sau núi để ngộ đạo, nhưng không biết tại sao lại ngất xỉu, tỉnh lại đã ở chỗ này."

"Ta không biết gì cả!"

Đó là sự thật, cho dù có hỏi Vệ Từ thì y cũng chỉ có thể nói như vậy, nói chung thủy long gì gì đó nghe vô cùng hoang đường, hẳn sẽ không ai tin tưởng.

Thẩm Thôi Anh lạnh lẽo nhìn chằm chằm Khương Ngâm, thẳng đến khi cả người thiếu niên co rúm không ngừng, hắn mới tin lời đối phương.

Hắn chỉ là... Quá mức kinh ngạc rồi, thế nên không muốn chấp nhận.

Đây là lần đầu hắn nhìn thấy Vệ Từ như vậy.

Người người truyền tai nhau Khấp Thủy Kiếm Quân lãnh tâm lãnh tình, một lòng vì đại đạo, người trong Tu chân giới ngưỡng mộ y đếm còn không hết, rất nhiều nữ tu thậm chí không màng cả danh tiếng để cùng y xuân phong nhất độ*, thế nhưng đều bị cự tuyệt.

*have ség=))))

Cũng bởi vậy, Thẩm Thôi Anh đã sớm thu liễm bản thân, đau khổ áp chế tình cảm của mình, cố gắng bày ra sự tôn trọng, ngưỡng mộ thuần túy của một đệ tử, không hơn cũng chẳng kém.

Một người thanh lãnh cao ngạo đến bậc đó, ngay cả sự ái mộ của hắn dành cho y cũng cảm thấy không xứng.

Vậy mà mới hôm nay hắn đã nhìn thấy cái gì?

Sư tôn vốn không thích người khác chạm vào lại đích thân ôm thiếu niên từ sau núi trở về, biểu tình ôn nhu hiếm thấy, tựa như người trong lòng là bảo bối gì đó vô cùng quý giá, y thậm chí còn săn sóc dùng tay áo che lại ánh mặt trời cho đối phương.

Ngay cả lúc hắn đưa tay ra giúp đỡ cũng bị cự tuyệt, buổi chiều lại tự mình nấu nước thuốc, còn bế thiếu niên vào phòng, để hắn ngủ ngay trên giường của mình.

Rốt cuộc người nọ có tài cán gì?

Hắn nhìn thiếu niên trước mặt đang sợ đến run rẩy như chim cút, đối phương đuôi mắt đỏ bừng, yếu ớt lặp lại: "Thật sự chỉ có như vậy thôi!"

Thẩm Thôi Anh nở một nụ cười vừa tàn nhẫn vừa nguy hiểm: "Tốt nhất là nên như vậy..."

Khương Ngâm "..."

Cậu càng sợ hãi hơn.

note của editor: hehe chương cuối của năm 2023 nhe, tui off 3 ngày để đi thi với ăn chơi rồi up sau(⁠ㆁ⁠ω⁠ㆁ⁠)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.