*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
đều dõi mắt theo từng bước đi uyển chuyển của nàng. Lâm Vị Hi đi đến đâu thì ánh mắt nhìn theo nàng đến đấy. Tận đến khi Lâm Vị Hi đứng trước mặt Cố Huy Ngạn, chúng tướng lĩnh binh sỹ mới thu hồi lại tầm mắt, lặng lẽ cúi đầu.
Cố Huy Ngạn cũng âm thầm tán thưởng một câu, trước đó vẫn biết là dung mạo Lâm Vị Hi đẹp đẽ. Nhưng nếu như mỗi ngày nhìn mãi một khuôn mặt kiểu gì cũng sẽ thấy quen thuộc, không còn bất ngờ nữa. Lực chú ý của hắn tập trung chủ yếu ở tính cách hồ nháo, thích chỉnh người không thấy máu không thôi kia của nàng. Hôm nay Lâm Vị Hi đặc biệt chú trọng trang phục, trang điểm tinh tế, lực sát thương của nàng lập tức tăng vọt tới một tầng cao mới.
Nhưng Cố Huy Ngạn cũng chỉ tán thưởng cái đẹp thôi. Hoàn phì Yến gầy hắn đã được chứng kiến quá nhiều rồi. Cho dù Lâm Vị Hi xinh đẹp đến bức người, ngoại trừ sự kinh ngạc ra, sau đó cũng rất khó làm nhiễu loạn tâm trí Cố Huy Ngạn được. Cố Huy Ngạnkhông hề nói gì, ra hiệu cho Lâm Vị Hi đi lên xe ngựa: "không có việc gì, lên xe đi."
Lâm Vị Hi cũng không chú ý tình huống xung quanh, nàng có chút băn khoăn: "đã để ngài đợi lâu, thật sự là thất lễ rồi. Ngài có chờ lâu không? Sao lại không cho người đivào gọi ta. Ta không nghĩ là bên ngoài đã có người rồi..."
"không có chuyện gì." Lâm Vị Hi khẽ cụp mắt, hàng mi dài như cánh quạt khẽ rủ xuống, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, cả khuôn mặt bừng lên sức sống của thiếu nữ đẹp đến mức kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-ke-mau-cua-chong-truoc/1930582/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.