Editor: LừaTình
Sau khi Cố Huy Ngạn hỏi đến, toàn bộ thủy tạ đều im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách bên ngoài.
Người Triệu vương phủ bất đắc dĩ đi tới, nói: "Là tiểu vương gia nhà chúng nô tài."
Ánh mắt Cố Huy Ngạn sắc bén, thanh âm ẩn chứa uy lực: "Để cho chính hắn ta tới đâynói."
Triệu tiểu vương gia nhăn nhó từ phía sau tôi tớ bước ra, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: "Là ta." Sau khi nói xong hắn ta cũng không để ý lại lầm bầm một câu: "không phải nàng ta còn không bị rơi xuống sao, ai bảo nàng ta cản trở bản vương nhìn thuyền rồng chứ."
"Chuyện cho tới bây giờ, ngươi vẫn không ý thức được sai lầm của mình." Cố Huy Ngạn lạnh lùng nhìn hắn ta: "Ngươi còn nhỏ tuổi đã kế thừa vương vị của phụ thân ngươi. Lúc trước ta thương ngươi còn nhỏ đã mất chỗ dựa, cũng không quản giáo ngươi làm gì. Bây giờ xem ra như thế lại là hại ngươi, lại dung túng ngươi vô pháp vô thiên đến thế này."
Yến vương người đứng đầu trong chúng vương gia, Cho dù là Triệu vương đứng ở chỗ này, bị Yến vương răn dạy cũng không dám ngẩng đầu, chứ đừng nói đến Triệu tiểu vương gia chỉ là một hài tử mới chín tuổi. Cố Huy Ngạn trải qua mấy lần đại chiến, khí thế sát phạt quanh thân kia là từ trong đống người chết mà luyện ra. Bị ánh mắt lạnh lùng kia của Cố Huy Ngạn xem xét, Triệu tiểu vương gia lập tức bị dọa sợ oa oa khóc to. Tiếng khóc của hài tử chín tuổi bén nhọn vang dội, lỗ tai đám người đứng xung quanh bị đâm phát đau. Nhưng Yến vương vẫn đang đứng ngay ở chỗ này đấy, ai dám động đến, ngay cả gia nô phủ Triệu vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-ke-mau-cua-chong-truoc/1930577/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.