Ed: LừaTình
Lời vừa nói ra khỏi miệng Lâm Vị Hi liền hối hận, thế nhưng việc đãđến nước này, Lâm Vị Hi còn có thể sửa lại được không? Nàng chỉ có thể kiên trì, cố giả bộ trấn định: "Vương phi của ngài, cũng chính là mẫu thân của Cố Trình Diệu, họ Thẩm, nàng đã qua đời vào năm Kiến Chiêu thứ bảy, cách đây đã mười năm rồi. Ngài với Cố Trình Diệukhông giống nhau, ba năm để tang vợ đã qua rồi, dù cho lấy địa vị của ngài cũng không có người dám yêu cầu, nhưng ngài vẫn làm như vậy. Thẩm vương phi đã qua đời mười năm rồi, thế tử cũng đã thành gia lập nghiệp, mặc dù còn chưa có con, nhưng cũng chỉ một vài năm nữa thôi."
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Lâm Vị Hi đỏ mặt, giọng nói bỗng yếu ớt: "Vương phi đã qua đời nhiều năm, thế tử đã trưởng thành, không còn phải lo lắng chưa có người thừa kế, cũng không cần lo lắng người mới khắt khe với con cái của vợ trước. đã không còn gì phải lo lắng, vậy thì ngài cũng nên cưới một kế vương phi mới đi thôi."
Cố Huy Ngạn để bút xuống, cũng không quan tâm thư trả lời thủ phụ bị hủy bỏ, nhìn Lâm Vị Hi bằng ánh mắt bình tĩnh, ung dung: "Ngươinói tiếp đi."
Lâm Vị Hi vô thức cúi đầu. thật là đáng sợ! So với phu tử cứng nhắc dạy chữ cho nàng hồi nhỏ còn đáng sợ hơn nhiều. Thế nhưng tên đãbắn ra rồi cũng không quay đầu lại được nữa. Nàng cũng không thểnói với Yến vương: Xin lỗi, ngài đã nghe nhầm, chỉ là nàng đang nóinhảm hay sao?
Lâm Vị Hi đỏ mặt tới mức nhỏ ra máu. Cố gắng hít sâu một hơi để lấy dũng khí, nhưng thực tế khi lời nói ra lại lí nhí yếu ớt, nhẹ nhàng nói: "Điện hạ, ngài nhìn, ta thế nào?"
Cố Huy Ngạn vẫn là bộ dáng người lạ chớ gần, vui buồn không phân biệt được. Thế nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-ke-mau-cua-chong-truoc/1930574/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.