Thời gian bận rộn lặng lẽ trôi qua, dường như chỉ trong nháy mắt, giao thừa đã đến.
một buổi sáng sớm Lâm Vị Hi bị Cố Huy Ngạn ôm, không cho phép nàng ngủ tiếp: "Bình thường nàng lười một chút thì thôi, hôm nay có tiểu bối tới chúc tết, đừng để bị bọn họ chế giễu."
Bước xuống giường, trên bàn vẫn đốt nến đỏ, Lâm Vị Hi nhìn không ra bây giờ là lúc nào rồi, nhưng nhìn tia sáng lờ mờ bên ngoài, nghĩ là quá sớm. Lâm Vị Hi phờ phạc điđến chân giường, ôm đầu gối, cố gắng ôm chăn: "Đám tiểu bối dám lúc này tới chúc tết, khẳng định không lấy được tiền thưởng rồi."
Cố Huy Ngạn bất đắc dĩ nhìn Lâm Vị Hi ỷ lại không chịu rời giường, ngón tay hắn giữmột góc chăn, Lâm Vị Hi dùng sức kéo cũng không di chuyển. Sơn không thấy ta ta đigặp sơn, Lâm Vị Hi xê dịch, vùi mình vào trong chăn.
Cố Huy Ngạn khẽ cười một tiếng, ôm cả người nàng từ trong chăn đi ra: "Cũng đã là trưởng bối rồi, nếu là bị người khác biết Yến vương phi còn nằm ỳ, để xem nàng mất mặt như thế nào."
"không mất mặt." Trán Lâm Vị Hi tì vào cánh tay Cố Huy Ngạn, che miệng ngáp mộtcái, đáy mắt còn ngập hơi nước:"Trừ chàng ra, còn có ai sẽ biết."
Đột nhiên Cố Huy Ngạn bị câu nói này lấy lòng. Đúng a, khắp thiên hạ ngoại trừ hắn,không còn nam nhân nào có thể nhìn thấy Lâm Vị Hi lúc rời giường đáng yêu như thế nào. Mắt thấy Lâm Vị Hi tựa ở vai Cố Huy Ngạn lại không có động tĩnh, Cố Huy Ngạnnhẹ nhàng thở dài, đem nàng lay tỉnh: "Nũng nịu cũng vô dụng, dậy thôi."
Sau khi trải qua chật vật đấu tranh, cuối cùng Lâm Vị Hi cũng gọi nha hoàn tiến đến trang điểm. Nàng hôm nay mặc áo màu đỏ tươi, cổ áo thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng, phía dưới là váy lục la thêu hoa màu đỏ, bộ trang phục được thêu tỉ mỉ này đanglấp lánh tỏa sáng. Hôm nay giao thừa, nha hoàn trang điểm quả thực xuất ra tất cả vốn liếng, thề phải làm cho vương phi trở nên tinh xảo tuyệt luân tựa Thiên Tiên. Chờ cho trang điểm xong, Lâm Vị Hi đứng dậy đi ra ngoài gặp Cố Huy Ngạn: "Vương gia."
Cố Huy Ngạn ngẩng đầu, chỉ cảm thấy hai mắt đều tỏa sáng, quả nhiên là toàn bộ căn phòng đều lu mờ vì nàng. Lâm Vị Hi cũng cảm thấy chính mình tỉ mỉ ăn mặc như này rất đẹp, nàng nửa mở ra tay, trước mặt Cố Huy Ngạn nhẹ nhàng linh hoạt xoay mộtvòng, chiếc váy giống như bông hoa đang từng tầng nở rộ, vòng kết thúc Lâm Vị Hi vừa vặn chuyển tới bên cạnh Cố Huy Ngạn. Cố Huy Ngạn cười đỡ nàng, cằm Lâm Vị Hi khẽ nhếch lên, đôi mắt óng ánh: "Vương gia, chàng thấy thế nào?"
"Rất rực rỡ." Cố Huy Ngạn rất ít tán dương nữ tử, nhưng câu nói này lại nói đến thậtlòng khen ngợi. Lâm Vị Hi đắc ý cười cười, xe nhẹ đường quen kéo cánh tay Cố Huy Ngạn: "Vương gia hài lòng là ta vui rồi."
Toàn bộ vương phủ hôm nay đều rực rỡ hẳn lên, chúng hạ nhân mặc quần áo mới tinh, người người trên đường đều vui vẻ hân hoan, loại không khí này, tuyệt không cho phép hạ nhân lộ ra vẻ mặt ủ rũ. Lâm Vị Hi cùng Cố Huy Ngạn xuất hiện một cái, bọn hạ nhân liền tụ tập đến nói lời cát tường với hai người.
Cao Nhiên cùng Cố Trình Diệu cũng đổi trang phục chính thức, sớm tới thỉnh an phụ mẫu hai người rồi. Nghe được ngoài phòng truyền đến tiếng vấn an, Cao Nhiên vội vàng chuẩn bị sẵn sàng. Thế nhưng cho dù như thế, chờ màn cửa xốc lên, lúc nàng ta nhìn thấy Lâm Vị Hi, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú.
Dung mạo Lâm Vị Hi vốn xinh đẹp đến vô cùng, ngày bình thường thêm chút ăn mặc cũng đủ để cho người khác không chuyển được tầm mắt, trang điểm lộng lẫy như bây giờ, quả thực là kinh diễm toàn bộ. Hôm nay Cố Huy Ngạn mặc phục sức thân vương màu đen, dáng người hắn thẳng tắp, nhiều năm tòng quân càng làm cho hắn trở thành móc treo quần áo. Chú trọng màu đen vẫn là lễ nghi từ nhà Tần, có khác là thêm một đồ đằng mãng long màu vàng giương nanh múa vuốt cuộn ở trước ngực, hai màu vàng đen ở cạnh nhau, vừa quý lại khí. Cố Huy Ngạn mặc vào màu sắc đối chọi như này cũng không thấy u ám, ngược lại càng lộ vẻ tuấn tú thẳng tắp, đạm mạc uy nghiêm.
Lâm Vị Hi một thân sắc đỏ rực rỡ, mà Cố Huy Ngạn lại lạnh lùng tôn quý, dường như làm cho người ta không dám nhìn gần. Hai người đứng sóng vai cạnh nhau, nói là chói lọi vạn trượng cũng không đủ, cùng nhau đi tới làm cho người người sợ hãi thán phục. Thậm chí hai người đi xa rồi, vẫn còn có người nhịn không được ngoái cổ nhìn theo.
Rất nhanh Cao Nhiên thu hồi vẻ kinh ngạc, tiến lên vẫn an Lâm Vị Hi cùng Cố Huy Ngạn. Cố Trình Diệu cũng quy củ hành lễ thỉnh hai người: "Phụ thân, mẫu thân vạn an."
Cao Nhiên cũng nói lời may mắn chúc tết, hôm nay nàng ta cũng là một thân màu đỏ, chỉ là phục sức phẩm cấp không thể vượt qua vương phi, mà trong số quý tộc tiểu thưthì đại khái Cao Nhiên cũng chỉ có sáu phần tướng mạo, bất kể từ phục sức hay là thần thái, đều rất khó địch lại Lâm Vị Hi. Vừa rồi Lâm Vị Hi cùng Cố Huy Ngạn tiến đến thìcũng không cảm giác được, bây giờ bị Lâm Vị Hi chói lọi sáng rực như này, sắc đỏ trênngười Cao Nhiên lập tức trở nên tầm thường, còn có vẻ hơi xốc nổi.
Hôm nay phủ Yến vương bận bịu, sau khi Cao Nhiên cùng Cố Trình Diệu chúc tết hai vợ chồng Lâm Vị Hi xong, rất nhanh Cố Huy Ngạn liền đi đến tiền viện. Hôm nay người tới chúc tết hắn nối liền không dứt, ngay từ sáng sớm đã có người chờ rồi. Cố Huy Ngạn vừa đi, Lâm Vị Hi cũng bắt đầu chính sự của mình. Quan viên lớn nhỏ tới chúc tết Yến vương, mà phu nhân thái thái đến chúc tết Yến vương phi Lâm Vị Hi cũngkhông phải số ít.
Lúc Cố Huy Ngạn ra ngoài, Cố Trình Diệu đương nhiên cùng đi theo, bây giờ trong phòng chỉ còn lại hai người Lâm Vị Hi cùng Cao Nhiên mẹ chồng nàng dâu. Lâm Vị Hi cũng lười cùng Cao Nhiên giả cô từ phụ hiếu, nàng gọi hạ nhân đã chờ từ sớm đem lễ của các nhà vào, lập tức bắt đầu công việc kiểm kê, đáp lễ.
Lâm Vị Hi ngồi trên giường ấm, nhanh chóng xử lý sự vụ ngày tết. Uyển Nguyệt đứng ở một bên so danh mục quà tặng cùng Lâm Vị Hi. Nàng ta đọc đến một cái tên, bèn hỏi: "Vương phi, phủ Thân hàn lâm cũng đưa tới mâm đựng trái cây, ngài có muốn hồi lễ không?"
"Thân hàn lâm?" Lâm Vị Hi lặp lại một lần, "Là Thân Minh Đạt vợ là Liễu Tố nương Liễu nương tử đưa tới sao?"
"Là Liễu nương tử."
Mặc dù Hàn lâm viện là nơi đầu tiên cần phải tới khi nhập các, nhưng dù sao cũng chỉ là hữu danh vô thực. Hôm nay phủ Yến vương thu không biết bao nhiêu lễ của quan viên lớn nhỏ, lễ tết của Thân Minh Đạt xen lẫn trong nhóm cấp trên của hắn ta, thật sựlà đơn giản không gây chú ý.
Thế nhưng Lâm Vị Hi lại tỏ thái độ khác thường, nói: "Đem mâm đựng trái cây của Liễu nương tử đưa tới lấy ra."
Nha hoàn hầu hạ đều ngẩn người, Uyển Nguyệt từ phía sau đẩy một cái, Uyển Tinh mới bừng tỉnh đại ngộ, lập tức đi ra ngoài lấy đồ. một lát sau, nàng ta ôm một cái hộp màu đỏ sơn trở về: "Vương phi, đây chính là lễ Thân phủ đưa tới."
Lâm Vị Hi nhìn một chút, thấy bên trong đều là một chút hoa quả khô đúng quy củ ngụ ý đoàn viên. thật ra cũng rất dễ lý giải, mặc dù lúc Đoan Ngọ Liễu Tố nương từng có một chút giao tình với Lâm Vị Hi, nhưng xưa đâu bằng nay, Lâm Vị Hi đã là vương phi. Dù cho Liễu Tố nương cảm kích Lâm Vị Hi, chỉ sợ cũng không dám quá mức thân cận. Mặc dù Liễu Tố nương phái người đưa lễ tết đến phủ Yến vương, nhưng bất kể nàng ta hay là Thân Minh Đạt, chỉ sợ đều không hi vọng xa vời Lâm Vị Hi sẽ đáp lễ. Cứ như vậy, tặng lễ cho cấp trên cao nhất là phủ Yến vương, đương nhiên ổn thỏa nhất vẫn là mâm đựng trái cây ngụ ý đoàn viên. không cầu có công, chỉ cần không phạm quy đã là tốt nhất rồi.
Lâm Vị Hi nhìn thấy mâm đựng trái cây trong lòng đã có tính toán, nàng nói với Uyển Nguyệt: "Đưa cho nhà Thân đại nhân một phần đáp lễ. Uhm, không cần quá cầu kỳ chuẩn bị, lễ vật như bình thường là được."
Dù cho Thân Minh Đạt sẽ trở thành thủ phụ, những cũng là chuyện nhiều năm sau nữa. Bây giờ nàng đáp lễ như bình thường cũng là tỏ thái độ tốt nhất, nếu như quá mức vội vàng, ngược lại dễ dàng biến khéo thành vụng.
Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, Cao Nhiên cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Lâm Vị Hi sợ người khác nghi ngờ, liền giả bộ như rất tùy ý giải thích một câu: "Liễu Tố nương cùng ta có chút giao tình, đến mà không đáp lễ thì không hay. Nàng ấy đã đưa lễ tết tới, phủ Yến vương chúng ta tất nhiên không có đạo lý bỏ mặc. Uyển Nguyệt, em sắp xếp một gã sai vặt đưa lễ đến nhà Thân đại nhân đi."
Lâm Vị Hi vừa nói như vậy Uyển Tinh Uyển Nguyệt đã hiểu. Lúc Đoan Ngọ các nàng cũng đi theo Lâm Vị Hi tiến cung, Uyển Nguyệt nhớ kỹ Lâm Vị Hi còn cứu Liễu Tố nương một lần. Mặc dù là vương phi có ân với Thân gia, nhưng Thân phủ đã nghĩ tới ân đức của vương phi, đặc biệt đưa hộp quả tới, như vậy phủ Yến vương cũng khôngcó đạo lý tránh đi. Đối xử như nhau, tự nhiên hào phóng, đây mới là khí độ đại gia.
Cao Nhiên nghe đến đó cũng nhớ tới tới Liễu Tố nương là ai, vừa rồi nàng ta còn cảm thấy Lâm Vị Hi hành động khác thường, nhưng nhìn đến chỉ là một thê tử của tiểu quan bình thường, Cao Nhiên cũng bỏ qua, không tiếp tục chú ý nữa.
Lễ tết giữa các phủ coi như là một mục ngoại giao chính thức, ngày lễ ngày tết, các phủ chuẩn bị kỹ càng đồ ăn uống, sau đó đưa tặng cho những nhà quan hệ thân thiết, như vậy là bày ra đủ lễ tiết. đã dính đến ăn uống, tất nhiên từng nhà đều là khác biệt, cái này chính là khảo nghiệm năng lực của đương gia chủ mẫu mỗi phủ, làm như thế nào đem những món ăn ngày tết chuẩn bị ổn thỏa lại tinh xảo khác biệt, thật sự làmột môn học vấn.
Cao Nhiên đứng đấy, nhìn Lâm Vị Hi xử lý trôi chảy những giao tiếp nội trạch, trong lòng khó tránh khỏi chua xót. Tuổi tác nàng ta rõ ràng cũng tương đương với Lâm Vị Hi, mà bây giờ Lâm Vị Hi ngồi ở chủ vị, Cao Nhiên lại chỉ có thể đứng ở một bên nhìn. Biết đến bao giờ, mới có thể đến phiên nàng ta bước vào vòng tròn chủ mẫu đây?
Lâm Vị Hi xử lý sự vụ, ở giữa còn tiếp kiến phu nhân mấy nhà đến chúc tết, thời gian rất nhanh trôi qua. Bất tri bất giác, trời đã tối rồi.
Cơm tất niên đêm nay cũng rất quan trọng, Lâm Vị Hi đang ngồi trên noãn các hỏi nha hoàn bà tử, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, lập tức vang lên tiếng vấn an: "Vương gia vạn phúc, thế tử kim an."
Lâm Vị Hi cùng Cao Nhiên đều ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy là Cố Huy Ngạn cùng Cố Trình Diệu trở về. Mẹ chồng nàng dâu hai người đều đứng dậy đi về phía cửa nghênh đón, mới đi được mấy bước, màn cửa gian trong đã xốc lên.
"Vương gia." Lâm Vị Hi đến bên người Cố Huy Ngạn, Cố Huy Ngạn rất trôi chảy tiếp được Lâm Vị Hi. Cùng là thê tử nhưng Cao Nhiên lại không thể giống Lâm Vị Hi khôngcố kỵ như này được. Nàng ta chỉ có thể cách người vạn phúc với Cố Trình Diệu, sau đó tiếp tục đứng sau lưng Lâm Vị Hi.
Cố Trình Diệu cũng chỉ là nhìn thoáng qua về phía Cao Nhiên, rất nhanh liền thu tầm mắt lại. Thần sắc hắn ta trầm ổn, quân tử đoan chính, thế nhưng trong lòng lại khôngkhống chế nổi hình ảnh Lâm Vị Hi tươi cười chào đón lúc mới vào cửa. Hôm nay trang phục của nàng cực kì đẹp đẽ, sắc đỏ tươi chói mắt nổi bật lên làn da trắng như tuyết, kiều diễm không ai bì nổi. Khi nàng đứng lên từ trong lớp vải lụa đỏ thêu tỉ mỉ kia để nghênh đón trượng phu của mình trở về, chỉ sợ thiên hạ không có nam nhân nào có thể cự tuyệt loại quyến rũ này được. Nhưng thật đáng tiếc trong ánh mắt của nàng cũng chỉ có hình bóng của phụ thân, mà nụ cười của nàng cũng là vì người.
Giao thừa là lễ lớn của cả nước, cơm tất niên đoàn viên càng là chuyện quan trọng. nóiđến lễ nghi, Lâm Vị Hi cùng vợ chồng Cố Trình Diệu và Cao Nhiên đều là người mộtnhà, cho nên những lúc như giao thừa này, Lâm Vị Hi phải bồi Cố Huy Ngạn, còn có Cố Trình Diệu với Cao Nhiên cùng nhau ăn cơm, đón giao thừa, nghênh đón năm mới.
Đêm giao thừa là lễ lớn, lúc tiên đế còn sống thì tổ chức rất náo nhiệt, thường xuyên tại ngày giao thừa này thiết yến, triệu đại thần tiến cung bồi thánh thượng cùng chung vui, Nhưng bây giờ hoàng thượng còn nhỏ, hoàng hậu, bốn phi vị ở hậu cung đều trống không, chỉ có một vị mê tín thần phật, mà cũng không phải thân sinh của bệ hạ là thái hậu, thật sự không có gì có thể náo nhiệt. Mà lại nếu như hoàng đế thiết yến,không thiếu được muốn mời thủ phụ kiêm đế sư Trương Hiếu Liêm Trương đại nhân. Thiếu niên mười hai mười ba tuổi như hoàng đế, chắc là không nguyện ý ngay cả mấy ngày tết rảnh rỗi thoải mái, còn phải nhìn gương mặt già nua nghiêm khắc của Trương phu tử kia.
Cho nên cung yến cứ như vậy bớt đi, Cố Huy Ngạn không cần tiến cung, khó được có thể có một bữa cơm đoàn viên giao thừa ở vương phủ. Những hộ dân chúng bình thường lúc ăn tết mấy thế hệ đều tụ hội ở một phòng, cười cười nói nói có lẽ rất náo nhiệt, cho dù là những nhà neo người, cùng ngồi nói những lời thân mật cũng khôngthấy gò bò cứng nhắc. Thế nhưng ở phủ Yến vương, lúc bốn vị chủ tử ngồi xuống, ai cũng không mở miệng trước.
Ngày thường bốn người đều bận rộn, ngồi cùng một chỗ cũng không có gì có thể nói. Nha hoàn đổi trà nóng cùng bánh ngọt, Lâm Vị Hi chậm rãi mở nắp gạt lá trà, đột nhiên nghe được ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, lập tức Cố Minh Đạt bước nhanh đi tới, tại bình phong chạm rỗng ngăn cách ngoài cửa quỳ xuống hành lễ với Cố Huy Ngạn: "Vương gia, vạn tuế tới."
Lâm Vị Hi bị cả kinh đứng lên, ba mươi tết, chính là thời điểm đang ăn cơm tất niên, vậy mà tiểu hoàng đế tới phủ Yến vương của bọn họ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]