Trước buổi thọ yến của Thái Hậu, Vi Oanh lại đi đến lãnh cung có nữ quỷ một lần nữa.
Nàng còn giữ chưa rút bảy cái hộp rút thăm may mắn nữa, trước ngày sinh của Thái Hậu phải dùng hết, để chuẩn bị trước cho bất cứ tình huống nào có thể xảy ra.
Trong mấy ngày này, nghiệp vụ buôn bán bán tiên của Oanh quý nhân lại được khai trương tiếp, đủ loại cung nhân vọt tới Ngọc Lộ Điện xin giúp đỡ, làm cho nàng thu được một đống tích phân, có thể đổi được hai thẻ xanh.
Hiện tại đối với Vi Oanh mà nói, hộp rút thăm chỉ là thứ yếu, kiếm được điểm thể chất cùng độ dung hợp mới là chính.
Nếu có thể sớm ngày tích góp điểm thể chất đến số dương, thì mới có thể thoát khỏi thế giới này, trở về chủ thế giới có internet, có máy chủ đầu cuối.
Cung đình cổ đại tuy an nhàn, xa xỉ đẹp đẽ quý giá, nhưng rốt cuộc không so được với sự tiện lợi của khoa học kỹ thuật.
Huống hồ, ở nơi này nàng chung quy chỉ là một kẻ tha hương.
Thật lâu trước kia, nàng từng nghe một câu chuyện xưa, trong truyền thuyết có một loài chim nhỏ không có chân, tên là "Vô cước điểu", cũng còn tên khác là "Cực nhạc điểu."
Vô Cước Điểu không có chân, cả đời tìm khắp nơi cũng không tìm được chỗ có thể dừng lại, chỉ có thể ở trên bầu trời không ngừng bay.
Cả đời nó chỉ đặt chân một lần, một khi đặt chân cũng có nghĩa là tử vong.
Vi Oanh ngẩng đầu, gió cuốn bay những sợi tóc phân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-hac-nguyet-quang-cua-hon-quan-nay-chac-roi/283844/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.