Pháo hoa sáng lạn, từng đoá từng đóa nổ tung giữa màn đêm tăm tối.
Đám phi tử ngửa đầu nhìn bầu trời, cùng bằng hữu xem pháo hoa, cười thành một đoàn.
Nơi này có rất nhiều thiếu nữ hơn mười tuổi, mà tiểu hoàng đế ngồi trên kiệu rồng cũng mới chỉ xấp xỉ đầu hai mươi. Mọi người đều tuổi tác không lớn, thấy pháo hoa rực rỡ, nhịn không được quên đi quy củ rườm rà trong cung, cao hứng hẳn lên.
Thái Hậu cũng nhìn pháo hoa xuất thần: Trước kia tiệc sẽ không có pháo hoa.
Năm Phượng Khải thứ nhất, Phúc Thọ dẫn theo một đám đại thần nghênh đón tiểu Hoàng đế lưu lạc ở nhân gian về, Trung Thu năm đó, tiểu Hoàng Đế nói trong cung lạnh lùng tịch liêu, tự tay châm hải đăng, thả một đêm pháo hoa sáng lạn.
Chẳng qua rất ít có người biết, pháo hoa trên hải đăng năm ấy đều là do Hoàng đế tự tay làm, thiếu niên mặc một thân long bào xinh đẹp đứng dưới ánh trăng, thắp sáng một đêm huy hoàng, đem khói lửa phồn hoa nơi phố phường tự tay hiến cho chim hoàng yến của nàng.
Đêm đó ánh sáng chảy xuôi trong mắt tiểu hoàng đế, cho dù lâu như vậy rồi, Thái Hậu cũng vẫn nhớ rõ như trước.
Giống như mới hôm qua.
Thái Hậu vuốt ve chuỗi phật châu trên cổ tay, không tự chủ được nhìn về phía Tiêu Thiên Tuyết đang ngắm pháo hoa.
Thiếu nữ tươi cười sáng lạn, dắt tay áo Vi Oanh: "Oanh Oanh ngươi nhìn ngươi xem, cái pháo hoa kia lớn quá, oa, màu tím!"
Vi Oanh mỉm cười, cảm thấy nàng thật đáng yêu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-hac-nguyet-quang-cua-hon-quan-nay-chac-roi/283828/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.