"Ta, ta muốn giết ngươi." Hoàng đế tức giận đến mức thần chí không rõ.
Vi Oanh còn chưa hồi phục tinh thần từ nỗi sung sướng rút một phát được hai thẻ tím, choáng váng hớn hở cười hùa theo: "Được được được, giết ta giết ta."
Hoàng đế:......
Đáng giận! Sao lại có loại người thế này chứ!
Cố tình thiếu nữ cười vừa mềm vừa ngoan, ánh mắt cong cong như mặt trăng trên trời, vừa cười, vừa to gan lớn mật lại hít một hơi.
Vi Oanh: "A ~"
Cảm giác mình đã thoát Phi.
Vân Thiều lạnh lùng nghiêm mặt: "Ôm đủ chưa?"
Vi Oanh nghiêng nghiêng đầu, giờ mới ý thức được hình như mình vẫn một mực mạnh mẽ ôm người ta hít, liền vội vàng thả tay xuống, ngượng ngùng cười rộ lên.
Không trách nàng như vậy, thật sự là nuôi dưỡng thành thói quen rồi -- trước kia nhà bạn thân có nuôi một con mèo Garfield, vừa cao ngạo đỏng đảnh vừa xấu tính, mỗi khi nàng tới chơi, con mèo đó sẽ đến cọ chân nàng, nhưng khi nàng muốn vuốt một cái, mèo Garfield lại không thích. Nàng chỉ có thể mạnh mẽ ôm chặt lấy nó mới có thể chôn mặt trong lớp lông tơ mềm mại hít một hai hơi.
Vừa rồi kìm lòng chẳng đặng, lại coi người trước mặt trở thành con mèo Garfield kiêu ngạo xấu tính đó.
Nàng cảm thấy không tốt lắm, vội vàng nói xin lỗi, nghe được tiếng bước chân, cũng chạy theo sau nữ quỷ cô nương.
Nữ quỷ cô nương lạnh lùng "hừ" một tiếng, nhưng không rút kiếm giết nàng, cũng không giống vừa rồi đuổi nàng đi.
Khoé miệng Vi Oanh hơi nhếch lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-hac-nguyet-quang-cua-hon-quan-nay-chac-roi/283823/chuong-17.html