Tiếng chim tước rả rích, thanh thuý dễ nghe, cửu trọng thâm cung biến thành sơn cốc dưới chân núi, tiếng chim tước mềm mại quanh quẩn.
Cung Bối Nô và Thục phi liếc nhau, hiểu đã xảy ra chuyện gì, vốn định mở miệng giải thích, Thái Hậu lại ra hiệu chớ lên tiếng, hạ giọng nói: "Đừng lên tiếng, đừng doạ tước nhi chạy mất."
Thái Hậu thả nhẹ bước chân đi ra cửa cung, đưa mắt là bầu trời thoáng đãng trong trẻo xanh ngắt của buổi cuối thu, không có bóng chim tước. Nàng nhíu nhíu mày, lần theo thanh âm đi đến trước cửa căn phòng phụ, bên trong truyền đến tiếng chim tước kêu, qua một lát, thanh âm vui cười của Hoàng Hậu lại vang lên: "Lần này, là tiếng chim bói cá."
Vi Oanh cười chui ra từ sau bình phong, nghiêng đầu, cười nói: "Nương nương lại đoán đúng rồi."
Khoé miệng Hoàng Hậu hơi dương lên, giống như trở lại thời niên thiếu. Nàng xuất thân ở danh môn của Thịnh Kinh, phụ thân là một vị đại nho đương thời, theo lý thì gia giáo sẽ thập phần nghiêm khắc.
Nhưng khi đó nàng lại thường lén chuồn ra ngoài với bằng hữu, đến đầu đường nghe thư, lên thành lâu đấu rượu, cưỡi ngựa qua cầu....Đều là những việc từ thật lâu trước kia, nay nhớ tới, lại thoảng như cách cả một thế hệ.
Vi Oanh lại chui trở vào: "Kia loài chim tiếp theo không biết nương nương có nhận biết được không?"
Hoàng Hậu bất tri bất giác lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tựa như quay trở về năm đó.
Sau bình phong truyền ra tiếng chim trong trẻo dồn dập: "Tịch tịch, tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-hac-nguyet-quang-cua-hon-quan-nay-chac-roi/279188/chuong-14.html