"Ngươi không sợ ta?" Vân Thiều cầm một hạt dưa, mày nhíu lại.
Chỉ là vị của hạt dưa bình thường.
Vi Oanh cười, chậm chạp nói: "Ngươi là nữ quỷ sao? Ta sợ ngươi làm gì."
Chống lại cặp mắt vô thần kia, Vân Thiều phát giác không đúng: "Ngươi không nhìn thấy?"
Vi Oanh xua tay: "Nửa mù nửa mù thôi." Nói xong, nàng nghe được nữ nhân kia cười lạnh một tiếng, liền hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Vân Thiều: "Ngươi nên cảm ơn đôi mắt này, nếu không giờ ngươi đã chết."
Vi Oanh bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi quả nhiên là nữ quỷ!"
Vân Thiều:.......
Vị quân vương cao cao tại thượng lúc ban ngày đã thay đổi trang phục.
Mái tóc dài xõa tung hai bên má, lỏng lẻo búi lên, dùng một cây trâm gỗ để giữ. Dưới áo choàng là làn váy xanh nhạt, một bộ trang phục rất bình dân, không phù hợp với chốn cung đình hoa lệ.
Vân Thiều im lặng không lên tiếng, trong tay cầm kiếm.
Kiếm đã ra khỏi vỏ, lơ lửng bên cổ Vi Oanh.
Vân Thiều lẳng lặng nhìn Vi Oanh, tựa hồ muốn từ trên mặt nàng phát hiện ra manh mối gì.
Nhưng Vi Oanh lại hồn nhiên không phát hiện, còn nghiêng đầu thò về phía mũi kiếm sắc bén: "Thế nào? Ngươi là nữ quỷ ở triều đại nào năm nào, có thích cắn hạt dưa không?"
Mắt thấy cần cổ tuyết trắng lập tức đụng trúng mũi kiếm, cuối cùng Vân Thiều vẫn dời thanh kiếm đi: "A, biết ta là nữ quỷ, ngươi cũng không sợ?"
"Sợ cái gì?" Vi Oanh che môi lại ho, sắc mặt trắng bệch, môi lại đỏ sẫm. Nàng ho đến mức trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-hac-nguyet-quang-cua-hon-quan-nay-chac-roi/279177/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.