Giang Phưởng Tụng dụi mắt không thể tin nổi, nhìn bức tường cung rồi lại dụi mắt.
Tường cung sơn đỏ đứng sừng sững ngay trước mặt bọn họ, trên tường thành đầy những vết loang lổ của năm tháng, mỗi lần lên chiều y đều đi qua Nam Môn, nên vô cùng quen thuộc đối với bức tường thành này.
Y run rẩy bước tới bức tường, rồi chạm lên, lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh buốt, đúng là bức tường quen thuộc ấy.
Giang Phưởng Tụng quay đầu lại nhìn Cung Hồng Ba: "Đại, đại nhân, ngài có thể trông thấy cổng cung không?"
Sắc mặt Cung Hồng Ba trầm xuống như nước, cau mày: "..."
Rất rõ ràng, ông ta không nhìn thấy.
Giang Phưởng Tụng sờ tới sờ lui trên bức tường thành, lẩm bẩm: "Sao lại thế này, sao không nhìn thấy nữa."
Một cái cổng cung to lớn như thế, dù có bay thì cũng không bay đi đâu được.
Chẳng lẽ bệ hạ đã sớm biết bọn họ muốn mưu phản nên cho dỡ cửa trước rồi? Giang Phưởng Tụng tái xanh mặt mày nghĩ vậy, bỗng dưng y tự đập một cái lên đầu, nếu bệ hạ đã sớm biết thì đã sớm phái binh đi bắt bọn họ rồi, đến mức phải dỡ cửa ư?
Vả lại, cánh cửa này không phải bị tháo dỡ, là mất tích không có dấu vết.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào gặp quỷ chặn tường?
Biểu cảm của Cung Hồng Ba cực kỳ khó coi, thảm thương nhìn lên thành lầu, nói với Thái hậu rằng: "A tỷ, lẽ nào đúng thật là ý trời... bệ hạ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-hac-nguyet-quang-cua-hon-quan-nay-chac-roi/1888667/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.