Giữa hai vách tường cung đỏ rực lộ ra một đoạn đường nhỏ lát bằng ngọc.
Vài tên thái giám khiêng kiệu vua, đế vương ngồi trên kiệu cúi rũ mặt, mười sáu hàng lưu ly đung đưa trước mắt hắt bóng lên giữa hàng mày.
Nàng ấy chống cằm, làn da trắng lạnh bọc trong long bào thêu kim long đang bay cao, ngón tay hơi cuộn lại, bị ánh nắng chiếu vào làm lộ rõ màu sắc, có thể nhìn thấy những mạnh máu xanh xanh ở bên trong.
Đám cung nhân bên đường đang đi tới đi lui đều cúi đầu cung kính gọi một tiếng bệ hạ.
Vân Thiều còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên phớt lờ tất cả mọi thứ xung quanh. Bỗng nhiên, trước mắt nàng ấy xuất hiện một bóng hình quen thuộc. Hàng mi mỏng run lên, đôi mắt đong ánh nước mở to, nhìn về phía kia đầu tường thành một cách khó tin.
Thiếu nữ mặc chiếc váy trắng đi từ con đường nhỏ tới, mái tóc dài được vấn đơn giản, đầu hơi cúi xuống, thần thái điềm tĩnh nhã nhặn, tường cung đỏ rực thoáng cái đã vỡ tan, những mảnh ký ức muôn màu muôn vẻ lướt qua trước mắt.
Nàng ta bước từ cuối con đường đến, trên người mang mùi hương của hạt dẻ ngào đường ngày đầu gặp gỡ.
Trong khoảnh khắc, cơ thể Vân Thiều căng cứng, trong đôi mắt đong đầy lệ, khe khẽ gọi một câu: "Tiên sinh."
Vi Oanh trốn sau tường cung nhìn trộm.
Nàng giẫm lên băng ghế, ló cái đầu ra, hai tay bấu víu vào tường cung, ngó xuống nhìn cho rõ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-hac-nguyet-quang-cua-hon-quan-nay-chac-roi/1888664/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.