Sau tấm bình phong truyền đến tiếng nước rất nhỏ.
Vi Oanh nhìn sang bên đó, xuyên qua tấm vải mỏng tang, nàng trông thấy bóng dáng như ngọc ấy.
Vân Thiều nằm sấp nửa mình, tựa vào thành thùng tắm, làn da trắng như tuyết bị gỗ hằn lên vệt đỏ. Nàng ấy nhắm mắt lại, mí mắt trắng lạnh cụp xuống một nửa, nuốt mất con ngươi vừa đen vừa sâu thẳm, nhớ đến chuyện vừa rồi, đôi gò má ửng lên sắc hồng nhàn nhạt, không nén được khóe miệng cong lên.
Vừa sướng mừng, lại vừa sợ.
Sợ rằng chỉ là một giấc mơ, tỉnh giấc mất tất cả thêm lần nữa.
Vân Thiều cụp mắt nhìn cánh tay trắng như tuyết của mình, rồi há miệng ra cắn một cái, cắn mạnh, đến khi rỉ ra vệt đỏ thẫm mới cười mãn nguyện.
Hóa ra không phải mơ.
Máu tươi từ vết răng chảy dọc theo cổ tay trắng nõn nã nhỏ xuống thùng tắm đổ đầy hương liệu, vệt máu thấm vào dòng nước ấm, thoáng chốc đã tan biến.
Nàng ấy đưa cánh tay nhúng xuống nước, rửa sạch máu, đến khi máu ngừng chảy mới đứng dậy, lau qua cơ thể, mặc xong trung y, rồi đi vào tẩm điện.
Vi Oanh ngồi ở đầu giường, nghiêng đầu nhìn nàng ấy cười.
Vân Thiều dừng bước, bỗng dưng tim đập nhanh như gióng trống.
Vi Oanh cong mắt, vẫy tay bảo: "Là mệt quá à, mau đi ngủ thôi."
Vân Thiều cúi đầu, vội vã đi đến giường, bị Vi Oanh kéo lên trên giường. Hai má nàng bị hơi nóng bốc lên động lòng người, vùi trong tấm chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-hac-nguyet-quang-cua-hon-quan-nay-chac-roi/1888657/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.