Chương trước
Chương sau
Hội săn mùa thu lần này, Lư Lăng Vương đi cạnh xe vua.

Tiết thu trong vắt, bầu trời trong xanh, vài con chim nhạn bay ngang qua trời, bay về phương Nam ấp áp ẩm ướt hơn.

"Bọn chúng về quê nhà của Oanh Oanh đó à?" Vân Thiều ngẩng đầu nhìn đàn chim nhạn, rồi đột nhiên nghĩ ra như thế.

Sông nước Giang Nam, nghe có vẻ khá được, có hơi nước mịt mờ, lá sen trải dài, lớp sương đỏ của sông loang lổ, là ánh đèn thuyền lập lòe.

Nàng ấy tưởng tượng cảnh tượng như thế thì khóe môi thoáng cong lên.

Lư Lăng Vương kéo dây cương, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng ấy, nói: "Bệ hạ, cuộc thi sắp bắt đầu rồi."

Theo truyền thống của Đại Thịnh, thi săn bắn trong bãi săn, người săn được nhiều con mồi nhất sẽ là người dẫn đầu, nhận được may mắn và lễ vật trời ban.

Lư Lăng Vương biết kỹ thuật săn bắn của Hoàng đế không tốt nên nguýt một tiếng trong lòng, đến cùng thì cũng chỉ là kẻ lớn lên trong chốn chợ búa, không có bản lĩnh gì.

Trong bãi săn thi săn bắn, theo quy định của tổ tiên, kể cả là Hoàng đế đều phải lấy công bằng làm đầu, thân ai nấy lo.

Hắn quyết tâm phải khiến cho Hoàng đế kinh ngạc về mình ở nơi này.

Huống hồ lần này hắn có ngựa rồi!

Gió lạnh buốt xương dội thẳng vào mặt, nắng vàng bị gió cuộn lên, rồi lại rơi xuống.

Vân Thiều bị gió thổi tới mức híp mắt lại, quay đầu nhìn mấy thiếu nữ đằng sau: Vi Oanh với Quý phi cưỡi ngựa đi song song, lưng đeo cung tên, ai nấy đều rất hăng hái, đợi tiếng ra lệnh của Hoàng đế để xem ai săn được nhiều con mồi nhất.

Lệ tần e ấp nép sau lưng ngựa của Tiêu Thiên Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lộ ra vẻ mặt vừa sợ sệt vừa hưng phấn.

Vân Thiều nhìn Vi Oanh...

Nàng mặc một bộ đò cưỡi ngựa gọn gàng, màu đen càng khiến người nàng thêm mảnh mai nhỏ nhắn hơn, mái tóc đen nhánh được buộc thành đuôi cao. Nàng quay đầu nói chuyện với Tiêu Thiên Tuyết, nghe thấy Quý phi gọi thì lại quay đầu lại, mỉm cười ấm áp, con hắc mã dưới thân lắc lắc cái đầu, hàng lông bờm tua tủa, thở phì phò một cách không mấy kiên nhẫn.

Vân Thiều mỉm cười, tuyên bố cuộc thi bắt đầu, Quý phi với Vi Oanh phóng tới bãi săn như tên rời cung.

Lư Lăng Vương bị tốc độ của bọn họ làm cho kinh ngạc, Hoàng đế hãy còn ở đây, hắn cất lời đâm chọc: "Bệ hạ, không thể để nữ nhân lên trước thế được!"

Chẳng ngờ Hoàng đế nghe vậy không những không giận mà trái lại còn lộ ra điệu cười kỳ dị.

Khóe miệng Vân Thiều cong lên, ngón tay cái gãi gãi bụng ngón trỏ, hai má ửng đỏ lên cười hỏi: "Có gì mà không thể?"

Lư Lăng Vương:???

Hắn nghĩ, vị Hoàng đế này quá là đáng thất vọng! Nghĩ thế nào mà lại để nữ nhân lên trước cơ chứ.

Lư Lăng Vương thấy mũi tên của hai thiếu nữ trên bãi săn như sao sa, liên tiếp bắn được kha khá con mồi, hắn nghĩ đến chuyện không thể để cho các nàng dẫn đầu, bèn kẹp hai chân lại, thúc ngựa đuổi theo.

Ánh mặt trời trong vắt của ngày thu chiếu sáng những ngọn cỏ cao tầm đến đầu gối.

Vân Thiều cưỡi ngựa một cách bình thản, mắt hướng về phía người mình thích, vừa chăm chú vừa tham lam, không chịu buông tha tất cả mọi thứ có liên quan tới nàng, mọi động tác, mọi khoảnh khắc.

Nàng ấy nghĩ, hình như nàng ấy lại muốn quay trở về lúc còn nhỏ, lén trốn sau giàn nhỏ nhìn nữ nhân dưới ánh mặt trời.

Lặng lẽ nhìn ngắm đằng xa, quan sát cẩn thận, mỗi một nụ cười của nàng đều không thể bỏ lỡ.

Vi Oanh căng cung tên, tên như sao sa thoáng chốc đã bắn ra, trúng vào một con thỏ đang dáo dác trốn chạy. Nàng liếc nhìn Quý phi, Quý phi cũng giống nàng, đã săn được kha khá con mồi.

Quý phi nói không sai, con mồi trong bãi săn đều đã được đưa tới từ sớm, không hề có răng nanh với vuốt nhọn, chỉ biết mỗi chạy trốn điên cuồng.

Chả có gì thú vị cả.

Khóe mắt nàng nhác có bóng người, thấy là Lư Lăng Vương đang thúc ngựa giương roi, cùng đuổi theo một con hươu con.

Vi Oanh bất giác cau mày, giành thiên hạ...

Nàng quay người lại, phát hiện ra Hoàng đế vẫn còn đang ngồi trên ngựa chầm chậm đi theo nàng.

Vừa trông thấy nàng quay người, Hoàng đế lập tức mỉm cười, ánh mắt liền trở lên dịu dàng.

Vi Oanh hận sắt chẳng luyện thành thép được, Lư Lăng Vương này đã phi lên trước rồi, nàng ấy không thể vực dậy được à?

Bạo quân lần đầu gặp động tí là đòi chém đầu đòi đánh chết đâu? Đâu rồi!

Con hươu nhỏ hoảng hốt bỏ chạy, nó chạy đến rìa bờ bãi săn, có lẽ là bởi bản năng tháo chạy, nó bật lên, nhảy qua hàng rào bao quanh bãi săn bằng gỗ, rồi nhảy tót vào rừng sâu.

Lư Lăng Vương không nghĩ ngợi gì nhiều, thúc ngựa đuổi theo.

Vi Oanh trông thấy cảnh này thì kìm ngựa đuổi tới ven bãi săn, con ngựa mạnh mẽ co chân chồm lên, nhẹ nhàng phi qua hàng rào, lao vào rừng sâu u tùm, Bùi Khuyết tưởng Vi Oanh vào rừng sâu để săn nên cũng nhấc cung lên hào hứng đi theo.

"Oanh Oanh, chờ ta!"

Vi Oanh cười cười, quay đầu lại nhìn thì phát hiện Hoàng đế cũng đang cưỡi ngựa phi tới. Hoàng đế cưỡi ngựa không tốt nhưng con ngựa mà nàng ấy cưỡi là con ngựa tốt chạy nhanh nhất trong bãi săn, nhoáng cái đã vượt qua hàng rào đi tới sườn núi.

Vi Oanh nhìn nàng ấy từ trên cao xuống, đốm sáng lơ lửng trong rừng rậm rơi xuống xung quanh.

Nàng cười bảo: "Bệ hạ cứ ở đây không cần phải đi đi lại lại đâu, ta bắt cho người con hươu."

Nói xong, nàng quay người phi ngựa vào rừng rậm, lôi một mũi tên từ trong giỏ đựng tên ra, nhắm về hướng Lư Lăng Vương.

Chẳng mấy chốc sau, Vi Oanh đã trông thấy bóng dáng Lư Lăng Vương, còn có cả con hươu con đang trốn sau bóng cây đằng trước.

Nàng giương cung thành độ cong như trăng tròn, nhằm vào sau lưng Lư Lăng Vương, mím môi. Những ngón tay siết chặt dây cung, khớp ngón tay gập chặt vì dùng lực mà trắng nhợt ra.

Cung Đấu Cơ phát giác ra ý định của nàng: "Ký chủ! Ngươi muốn làm gì?"

Vi Oanh mặt không đổi sắc giương cung lên, nghĩ thầm, cái chết của Hoàng đế ở trong sách chắc chắn không thể không có liên quan gì đến Lư Lăng Vương, chi bằng bây giờ...

Trong đầu vang lên tiếng báo hiệu ting ting ting.

Cung Đấu Cơ vội vàng kêu: "Đừng làm chệch hướng cốt truyện!"

Vi Oanh mím chặt môi, bỗng nàng nghe thấy có tiếng gọi sau lưng, quay đầu lại thì phát hiện Vân Thiều đã đi theo từ lúc nào không hay.

Rừng cây rậm rạp, gập ghềnh nhấp nhô. Vân Thiều cưỡi ngựa không giỏi, đi theo được một lúc trông nhếch nhác không thôi, kim quan bị cành cây móc ra, mái tóc đen dài xõa xuống người, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao nhìn nàng một cách vô tội.

Vi Oanh: "..."

Vân Thiều cúi đầu, vén mái tóc dài trước ngực lên: "Ta lo cho Oanh Oanh, nên mới tới."

Vi Oanh thở dài bất lực, ngẩng đầu nhìn kim quan trên ngọn cây, rồi lại nhìn theo Lư Lăng Vương đang đuổi theo con hươu đã chạy xa, nàng không do dự gì đi về phía Hoàng đế, cùng với nàng ấy ở dưới nghiên cứu cách lấy kim quan xuống như thế nào.

Kim quan làm cong cành cây, trĩu xuống đỉnh đầu bọn họ.

Vân Thiều cố thử vươn người ra để chộp lấy, nhưng còn cách một khoảng nho nhỏ. Nàng ấy cưỡi ngựa cũng không giỏi nên vừa cử động cơ thể, con ngựa lại quay tít lòng vòng.

Cuối cùng là Vi Oanh cầm cung đè lên cành cây, khều kim quan xuống. Nàng quẳng cho Hoàng đế nói: "Bệ hạ tự đội lên đi."

Lúc này mà đuổi theo, có lẽ vẫn có thể đuổi kịp con hươu chăng?

Nghĩ vậy, Vi Oanh định quay đầu, nhưng vô tình liếc thấy Hoàng đế đang dẩu môi, một tay cầm kim quan, một tay túm tóc mình, cố gắng thắt tóc lại để đội kim quan lên cho ngay ngắn.

Vân Thiều ngước đôi mắt ngấn nước mịt mờ hơi sương nhìn nàng: "Oanh Oanh, đến giúp ta với, có được không?"

"Bệ hạ có lệnh." Vi Oanh đặt cung xuống, cầm lấy kim quan, nhìn minh châu trong vắt rực sáng ở bên trên, cong khóe môi. Nàng lại nhìn về phương hướng của Lư Lăng Vương, vẫn quyết không chịu từ bỏ, nàng nhảy ra sau Hoàng đế cùng cưỡi ngựa với nàng ấy, thúc ngựa phi nhanh vào trong rừng, vừa giúp Hoàng đế đội kim quan lên.

"Bệ hạ, mượn ngựa chút xíu, con ngựa này chạy rất nhanh!"

Vân Thiều không trả lời lại, quanh người đều bị hơi thở của thiếu nữ bao quanh, ngẩn ngơ dựa vào nàng. Vân Thiều nghĩ thầm, được Oanh Oanh ôm thế này, còn không cần phải bỏ thù lao là lấy chuyện phong phi ra, hời quá hời luôn!

Con ngựa mà Hoàng đế cưỡi là con ngựa chạy nhanh nhất, băng qua một vùng rừng rậm nhỏ Vi Oanh đã trông thấy bóng dáng của Lư Lăng Vương.

Nàng hừ thành tiếng, nhếch khóe miệng lên, người như thế này cũng muốn tranh giành à?

Vi Oanh lấy cung tên ra, như nghĩ đến điều gì, nàng bảo Hoàng đế đặt tay lên trường cung, nắm lấy dây cung.

Tất nhiên là Vân Thiều nghe lời nàng răm rắp, giương cung lên theo lời nàng, lo lắng hỏi: "Oanh Oanh, kỹ thuật bắn cung của ta không tốt."

Nếu như bắn không trúng, nàng sợ Oanh Oanh xem thường mất.

Vi Oanh cười, nắm lấy tay Hoàng đế, cùng kéo cung với nàng ấy: "Ta bắn với bệ hạ."

***

Lư Lăng Vương đuổi theo con hươu cả một quãng đường, mấy lần bị mất phương hướng trong rừng, cuối cùng lúc gần đến khe suối, hắn chớp lấy cơ hội, giương cung bắn tên. Tâm trạng của hắn rất kích động, chỉ một chút nữa thôi là có thể săn được con hươu này rồi!

Tranh giành thiên hạ.

Nghĩ tới nghiệp lớn phải hoàn thành, máu khắp người hắn đều sôi sùng sục cả lên.

Có lẽ là do quá hưng phấn nên trong cơn ngẩn ngơ hắn trông thấy một mũi tên đuôi bằng lông xuyên không khí bay tới, tiếng xé gió như rách màng nhĩ, con hươu con kêu lên một tiếng rồi ngã xuống khe suối.

Lư Lăng Vương cầm cung tên, nhìn con hươu gục xuống, nghĩ thầm, quả nhiên mình là người được trời cao lựa chọn!

Bỗng dưng, hắn nhận ra trong tay mình vẫn còn đang cầm thứ gì đó, vừa cúi đầu xuống cả người hắn như sắp nổ tung tới nơi.

Mũi tên lông vũ hãy còn được hắn cầm trong tay, sao hươu lại ngã xuống rồi?

Ngẩng đầu lên lại, hắn trông thấy Vi Oanh và Hoàng đế đang chầm chầm thúc ngựa đi tới, rồi tóm lấy con hươu đặt sau ngựa.

Lư Lăng Vương:...

Đó là hươu của hắn!

Vi Oanh nghiêng đầu, nhìn một cái như kiểu nửa cười nửa không rồi bỗng cúi đầu nói gì đó với Hoàng đế, Hoàng đế mỉm cười rồi gật đầu, sau đó giương cung lên.

Lư Lăng Vương nuốt nước bọt, bị cung tên chĩa vào thì lắp bắp hỏi: "Bệ, bệ hạ, người muốn làm gì?"

Hoàng đế cười đáp: "Hoàng huynh chớ sợ, trẫm với ngươi cùng chơi một trò chơi có được không? Bắn mấy đám súc vật này nhàm chán quá, chi bằng thế này, này, ngươi chạy trước, trẫm đếm mười số, đếm xong chúng ta sẽ thi tài, liệu ngươi có bị ta bắn trúng hay không."

Lư Lăng Vương đổ mồ hôi lạnh, khó lòng tin nổi hỏi lại: "Bệ hạ nói đùa đấy ư?"

Hoàng đế: "Chín..."

Lư Lăng Vương không dám lấy tính mạng của mình ra để cược xem Hoàng đế có phát điên phát khùng hay không, bèn vội vàng quay đầu chạy vào trong rừng rậm, nghe thấy giọng của Hoàng đế ở đằng sau nhanh thêm, nhảy thẳng từ chín đến "ba, hai, một".

Đồ dối trá, không phải là bảo đếm mười số à?

Hắn đáng thương thúc ngựa chạy thục mạng vào rừng, giờ hắn hiểu rồi, chính hắn mới là con hươu bị truy đuổi đó. Là con mồi.

Mũi tên sượt qua đồ cài tóc, bắn vào cái cây ở ngay cạnh, toàn bộ mũi tên bắn ra đều trúng vào cây cối, hàng lông màu trắng khe khẽ rung. Lư Lăng Vương biết bọn họ chơi thật, lông tơ trên người đều dựng hết cả lên, vung mạnh roi ngựa lao vào trong rừng sâu.

Vi Oanh từ tốn theo đằng sau, mũi tên gắn lông vũ cứ bắn từng phát từng phát ra, nhưng không mũi nào trúng đích cả.

Dựa vào khả năng bắn cung của nàng thì hẳn là sẽ không bắn trượt nhiều như thế được, nàng ngẫm nghĩ, có lẽ là do sự ảnh hưởng của tình tiết truyện.

Hay nói cách khác, bây giờ trên người Lư Lăng Vương có hào quang, người làm nhiệm vụ mà muốn phá hoại tình tiết truyện giết hắn thì mũi tên bắn ra sẽ im lặng đổi hướng, tóm lại là bắn không trúng được. Nghĩ đến điều này, Vi Oanh càng không kiêng nể gì, không bắn trúng hắn được nhưng có thể dọa được!

Thế là mũi tên sượt qua đỉnh đầu, y phục, vành tai của Lư Lăng Vương, cố để cho hắn thấy được sự kích thích nhất.

Cả đời của Lư Lăng Vương chưa từng ra sức tháo chạy như thế này bao giờ, vì bị dọa mà tim hắn đập liên hồi, máu khắp người đều dồn hết lên mặt, gió gào rít qua tai, há miệng thở hồng hộc, tay nắm roi ngựa bất giác run lẩy bẩy.

Y phục của hắn bị mũi tên xé rách, quần áo trên người te tua tơi tả như đồ của ăn mày, ngọc quan trên đầu đã bị một mũi tên xuyên đi từ lâu, đầu bù tóc rối áo quần rách rưới, so với vị vương gia kiêu ngạo uy phong vừa nãy thì y như hai người khác nhau.

Đột nhiên, con ngựa khỏe bị cành mây khô ngáng chân, nó ngả ra sau, đứng thẳng như người.

Lư Lăng Vương sợ hãi ngã xuống khỏi ngựa, rồi lăn vài vòng trên mặt đất, hắn hoảng hốt nhìn về phía đám Vi Oanh càng lúc càng gần.

Hắn ngẩng đầu lên, va phải ánh mắt thăm dò của Hoàng đế.

Thiên tử ở nơi cao ngóng xuống, trên mặt không có chút biểu cảm gì, đôi mắt đen sâu thẳm đang rũ xuống, xung quanh như bao bởi một tầng hắc khí u ám đáng sợ.

Hệt như đại ma vương trong thoại bản vậy!

Hai chân Lư Lăng Vương mềm oặt, lòng thầm nức nở: Mẫu hậu con muốn về đất phong!

Vi Oanh chạm vào ống đựng mũi tên, sờ thấy trống không nên bèn đơn phương tuyên bố trò chơi kết thúc, cười bảo rằng: "Vương gia ổn chứ?"

Chân Lư Lăng Vương vẫn còn run rẩy, hắn thấy dù là ai đang có cái dáng vẻ bây giờ thì cũng đều không thể trái lương tâm nói ra chữ "tốt" được.

Nhưng thiếu nữ lại cười rất tươi, quay ra nói với Hoàng đế: "Bệ hạ, Lư Lăng Vương thích trò chơi lần này lắm, chơi tới độ nhập tâm thế này mà!"

Băng tuyết trong mắt Hoàng đế như tan chảy, khẽ cười gật đầu đáp: "Oanh Oanh nói đúng."

Lư Lăng Vương khổ sở không tài nào tả xiết, cái loại trò chơi này có thể không nhập tâm được ư?

Không nhập tâm là người chẳng còn luôn.

Vi Oanh liếc nhìn con ngựa khỏe vừa mới hất văng Lư Lăng Vương xuống rồi bỏ chạy một mình, khóe miệng nàng cong lên một nụ cười, vẫy tay bảo: "Vậy bọn ta đi trước, vương gia tự đi về nhé, rèn luyện sức khỏe!"

Lư Lăng Vương thấy bọn họ đi xa, cuối cũng cũng thở phảo, yếu ớt nằm phịch xuống đất. Qua một lúc lâu, hắn mới định thần lại, tức giận bứt cỏ dưới đất.

Hu hu, lòng dạ hai con người này đều đen tối, cả Hoàng đế, cả phi tử, lòng dạ đều bẩn thỉu!

Đợi đã, mới nãy ả nữ nhân đó nói gì cơ, tự quay về?

Như nhận ra diều gì đó muộn màng, hắn đứng dậy nhìn ra bốn phía xung quanh rồi tuyệt vọng phát hiện ra rằng con ngựa của hắn đã không trông thấy đâu nữa.

Ngựa của hắn lại mất tăm! Mất rồi lại bay hơi rồi!

Lư Lăng Vương ôm đầu, nghĩ tới khoảng cách từ đây đến bãi săn, hắn chỉ muốn nhảy luôn xuống núi cho rồi!

Trong rừng rậm truyền tới một tiếng kêu gào tuyệt vọng: "NGỰA CỦA TA ĐÂU?"

Vi Oanh với Vân Thiều nhìn nhau bật cười, không hề có chút vướng bận gánh nặng nào mà cưỡi ngựa đi ra.

Gió gào bên tai, ánh sáng hừng hực nhuốm đỏ cả cánh rừng. Hai người đi qua khe suối chỗ bắn con hươu, dừng lại để nghỉ ngơi.

Vi Oanh thấy hơi khát, nên xuống ngựa trước, cầm bình đựng nước đã được chuẩn bị, đi tới bờ suối sạch, cúi xuống múc một bình nước suối trong vắt ngọt lành, tự uống một ngụm rồi chuẩn bị đưa cho Hoàng đế.

Còn Hoàng đế thì vẫn cứ nhìn chằm chằm vào vệt đỏ máu trên dòng suối, nhớ tới cảnh Vi Oanh nắm tay cùng đi săn hươu vừa nãy thì lòng thấy hơi tê dại. Nàng ấy ngước đôi mắt ướt nước, cười với Vi Oanh: "Không phải Oanh Oanh muốn thi đấu với Qúy phi à? Sao lại để lỡ nhiều thời gian như thế? Giờ thì có lẽ sẽ không thắng được rồi."

Vi Oanh ngẫm nghĩ.

Ánh sáng từ sau lưng nàng xuyên qua vùng rừng rậm rạp, phủ bóng nàng bằng một lớp sắc vàng nhàn nhạt. Nàng nghiêng đầu, chiếc tóc buộc cao đuôi ngựa ở sau đung đưa theo chuyển động tạo thành một đường vong đẹp đẽ, sợi tóc ánh vàng bay bay, chiếc bình màu đen cầm trong tay bị ánh mặt trời chiếu vào làm cho phát sáng.

Vân Thiều nhìn nàng, khẽ hỏi: "Sao thế, Oanh Oanh."

Vi Oanh chầm chậm cúi người xuống, quỳ một gối xuống đất, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế ngồi trên tảng đá, rồi đưa bình nước cho nàng ấy: "Vì người là bệ hạ trên cả vạn người, không thể bị người khác bắt nạt được."

Vân Thiều mở to mắt, tim đập thình thình.

Con nai nhỏ trong lồng ngực chạy loạn cả lên, còn loạn hơn cả so với ngày đầu nàng ấy gặp Tiểu Lê Hoa.

Hết chương 74
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.