Trước ngày thứ hai của lễ cưới, khách mời đến từ Thiên Triều rốt cục lục tục đến Los Angeles, ngủ tại khách sạn của chú Alan, kỳ thực nhân số khách mời không nhiều, toàn bộ nhân số gộp lại bất quá chừng một trăm người, tuy rằng Thẩm gia ở H thị danh tiếng rất lớn, nhưng Thẩm Phục cũng không mời người không quá quan trọng, nếu như người tới nơi này chỉ là vì xu nịnh bợ đỡ, không cần đến mới tốt. Sự tình tiếp đón khách mời, phần lớn là ba Thẩm lo liệu, dù sao đại bộ phận người đều là tri kỉ của Thẩm gia, còn những bạn bè của Thẩm Phục đều giao cho Trần Phóng, Trần Phóng cũng coi như là có đất dụng võ. Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý cũng đã hết việc để làm, chỉ còn chờ đến ngày kết hôn, nắm tay nhau trước sự chứng kiến của mọi người cùng tuyên thệ. Lâm Thục Ý mấy ngày gần đây dù sao cũng có chút nôn nóng. Triệu chứng nôn nóng cụ thể là, sáng sớm lại bắt đầu thức dậy sớm, buổi tối lại chậm chạp không ngủ được, người khác ghé vào lỗ tai cậu nói chuyện, cậu cũng không biết. Là người thân cận nhất của Lâm Thục Ý, Thẩm Phục tự nhiên là đem hết thảy đều nhìn vào trong mắt, hắn biết Lâm Thục Ý nhất định là vì sự tình gì đó mà phiền não, bất quá hắn không biết cụ thể là chuyện gì. Hắn vốn muốn chờ Lâm Thục Ý tự mình nói cho hắn, giờ sắp đến ngày kết hôn, Lâm Thục Ý vẫn không có ý tứ nói cho hắn nghe, Thẩm Phục suy nghĩ một chút cảm thấy vẫn là tự mình đi hỏi. Buổi tối, sau khi đón tiếp Văn lão gia tử đến Los Angeles, mọi người cùng nhau về nhà. Sau khi xuống xe, mẹ Thẩm được Thẩm Phục ám chỉ, đón lấy Đào Đào, một tay nắm lấy tay Tiểu Ngộ đi lên trên lầu, nói là cho hai bé nhìn đồ chơi mới mua, hai thằng nhóc thật cao hứng đi theo, Thẩm Phục thì nắm tay Lâm Thục Ý hướng trong phòng đi đến. Lâm Thục Ý quay đầu lại nhìn Tiểu Ngộ liếc mắt một cái, sau đó hỏi. "Có lời gì muốn nói với em à?" Thẩm Phục kéo cậu vào phòng, sau đó tiện tay đóng cửa lại, đem người áp ở trên cửa, thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu nói rằng. "Câu nói này phải để anh hỏi em mới đúng, có phải có lời gì muốn nói cho anh không?" Thẩm Phục vừa nói một bên tình sắc ở bên tai Lâm Thục Ý làm phiền, trong nháy mắt lỗ tai Lâm Thục Ý liền đỏ lên, tâm lý cũng hiểu được, Thẩm Phục nói rốt cuộc là cái gì, cậu hai ngày nay hồn vía lên mây quá rõ ràng, nghĩ đến tất cả mọi người cũng nhìn ra rồi. Cậu ở trong lòng nhiều lần suy nghĩ rất lâu, cũng không biết đến cùng có nên nói với Thẩm Phục hay không, dù sao chuyện này liên quan đến quỷ thần, mà ở Thiên triều, cậu biết đến bọn họ đều theo thuyết vô thần. Cậu lại bắt đầu phân thần nghĩ đông nghĩ tây, Thẩm Phục nhướng mày, ở trên cổ cậu nặng nề mút một hơi. "Em cứ xuất thần như vậy hả?" Lâm Thục Ý theo bản năng thấp giọng hừ một chút, khiến Thẩm Phục càng thêm táo bạo. Lâm Thục Ý lại đưa tay đem hắn đẩy ra một chút. "Chờ một chút... Không phải muốn nghe em nói sao?" Cậu có thể cảm nhận được tình cảm của Thẩm Phục, cũng rõ ràng trong lòng mình đến cùng có bao nhiêu coi trọng người đàn ông này, cậu tin tưởng nếu nói ra chuyện này cũng sẽ không thay đổi cuộc sống bây giờ, cho nên cậu càng muốn người đàn ông này hiểu cậu, để Thẩm Phục biết rõ toàn bộ về cậu Cậu đã từng muốn đem những câu nói này vĩnh viễn chôn trong lòng, không nói cho bất luận người nào nghe, hiện tại cậu nghĩ nên nói cho Thẩm Phục, dù cho Thẩm Phục nhất định sẽ cảm thấy khó mà tin nổi. Cậu nhẹ nhàng đẩy Thẩm Phục ra một chút. Thẩm Phục cúi đầu, thân thể dán càng gần hơn, hơi híp mắt lại tìm đến môi Lâm Thục Ý, nhẹ nhàng hôn lên. "Hiện tại anh thay đổi chủ ý, đợi sau đó nghe cũng được." Lâm Thục Ý thật vất vả nghĩ thẳng thắn sẽ được khoan dung, lại bị Thẩm Phục chặn ở trong miệng. Đợi đến mãnh liệt qua đi, tình sóng thuỷ triều rút xuống, Lâm Thục Ý vịn vai Thẩm Phục bình tĩnh lại, sau đó mở miệng. Tại lúc cậu định nói, Thẩm Phục vươn mình phục ở trên người cậu, mở miệng trước. "Hiện tại có thể nói cho anh, hai ngày nay em hồn vía lên mây đang suy nghĩ gì không?" Lâm Thục Ý cười rộ lên, "Được, bất quá trước khi nói em muốn hỏi anh, anh có tin quỷ thần không?" Thẩm Phục ngẩn người một chút, rõ ràng không có đoán được Lâm Thục Ý sẽ hỏi hắn cái này, bất quá vẫn là đường hoàng ra dáng suy tư, nói rằng. "Kỳ thực nói thật anh không tin, anh không phải người hoàn toàn theo chủ nghĩa duy vật, bất quá loại này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, anh không tin là có thật." Lâm Thục Ý nở nụ cười, còn thật như là Thẩm Phục sẽ nói ra, mắt cậu híp lại, nhìn về phía đèn thủy tinh treo ở giữa phòng, bởi vì treo ở chính giữa, ánh đèn hiện ra đặc biệt mông lung, cậu hoảng hốt nói. "Kỳ thực en cũng không tin, không tin thần cũng không tin quỷ." "Quỷ nếu như nói chỉ đơn thuần là hồn phách, đại khái còn có một chút độ tin cậy, còn thần anh không có chút nào tin, trên thế giới này giải thích cho sự có mặt của thần, là bởi vì người ta hi vọng gửi vào trời cao, chính mình khát vọng thời điểm có việc không giải quyết được mượn sinh vật không tồn tại này cho ta một điểm an ủi cùng tự tin, khoảng chừng là do ta không có được, hoặc là không giải quyết được, cho nên anh cũng không tin có thần." Thẩm Phục sau khi nói xong mới ý thức tới, đề tài đã đi rất xa, hắn nhìn về phía Lâm Thục Ý hỏi. "Chờ đã, em xuất thần suy nghĩ lâu như vậy, là vì chuyện này sao?!" Lâm Thục Ý lắc đầu một cái, "Dĩ nhiên không phải, em có chuyện muốn nói cho anh, tuy rằng những lời này tương đối vô căn cứ." Thẩm Phục không khỏi sững sờ, sau đó dựa vào đầu giường ngủ, Lâm Thục Ý tựa đầu gối lên ngực trái hắn, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của hắn, không rõ lại cảm thấy an tâm." Thẩm Phục đưa tay sờ tóc Lâm Thục Ý, "Anh nghĩ anh biết em định nói cái gì!" Lâm Thục Ý giật mình ngẩng đầu nhìn hắn. "Anh biết?" Thẩm Phục nở nụ cười. "Nếu như anh đoán không lầm, hẳn là cùng thân thế của em có liên quan." Lâm Thục Ý đôi mắt trợn lên càng to hơn, không thể tin tưởng. "Làm sao anh biết..." Thẩm Phục rũ mắt xuống, trong mắt chứa đựng ôn nhu, hắn khẽ cười nhẹ. "Ừ, anh biết không ít, bất quá không phải toàn bộ, anh một mực chờ đợi em nói cho anh, tuy rằng anh vẫn cảm thấy không biết cũng không sao cả." Lâm Thục Ý không biết dùng biểu tình gì để diễn tả kinh ngạc của cậu bây giờ, chỉ có thể lăng lăng nhìn Thẩm Phục, suýt chút nữa thì cậu quên mất lời cậu muốn nói. Thẩm Phục buồn cười, "Không phải muốn nói cho anh biết sao? Bắt đầu từ đâu đây?!" Lâm Thục Ý suy nghĩ một hồi lâu, thật sự cậu không biết, đến cùng nên bắt đầu từ đâu. Sau đó cậu châm chước mở miệng. "Nếu như anh không tin quỷ thần, em thật sự lo lắng cho anh sẽ nghĩ em đang kể cố sự quỷ thần." Thẩm Phục "...." "Không có chuyện gì, em nói đi." "Kỳ thực, em đến từ một thế giới khác, trong cái thế giới kia em cũng gọi là Lâm Thục Ý, cùng dáng vẻ hiện tại giống nhau như đúc, em là người nước Đại Yến, từ nhỏ... Thẩm Phục "....." Lâm Thục Ý chỉ mở miệng nói hai câu, liền bị biểu tình của Thẩm Phục làm cho không nói được nữa. "Anh đây là biểu tình gì vậy?!" Thẩm Phục mặt không hề cảm xúc, nửa ngày nói rằng, "Kỳ thực đi, anh là người Tần quốc, tên của anh nguyên bản là Tần Thủy Hoàng." Lâm Thục Ý:... Cậu không biết Tần Thủy Hoàng là ai, bất quá cũng biết Thẩm Phục là đang nghiêm chỉnh đùa cậu. Lâm Thục Ý giận. "Anh không phải muốn nghe em nói à?! Anh hiểu em nói cái gì sao?!" Thẩm Phục nhíu mày, "Là biết đến không sai, bất quá anh biết đến cùng em nói căn bản không phải một chuyện, anh cũng không nghĩ tới... Em còn có thể đùa anh kiểu này." Lâm Thục Ý "...." Cậu đột nhiên đổi ý, bởi vì cậu cũng không xác định được, liệu Thẩm Phục nghe đến cố sự này sẽ cảm thấy... Đầu óc cậu có bệnh. Thẩm Phục là người chủ nghĩa duy vật, cậu lại nói cho hắn biết, cậu là cơ hồn đến từ một thế giới khác. Lâm Thục Ý cố gắng nén lại, đợi quá lễ kết hôn rồi tính. "Thôi, vẫn là không thèm nghe anh nói nữa." Thẩm Phục khẽ cười nhẹ, từ phía sau lưng đem Lâm Thục Ý ôm vào trong lồng ngực. "Kỳ thực cần phải nói với em một tiếng xin lỗi, từ sau khi anh dự định cùng một chỗ với em, anh cũng đã lặng lẽ điều tra thân thế của em, cho nên em muốn nói cho anh kỳ thực anh đều biết, anh cũng không giống như em tưởng tượng sẽ để ý đến thân thế của em, mà chuyện này anh đã sớm cùng lão gia tử nói qua, bằng không em cảm thấy ông nội làm sao một câu cũng không nhắc đến chuyện cha mẹ em." Lâm Thục Ý sững sờ, lần này cuối cùng cũng hiểu rõ, Thẩm Phục nói cùng cậu muốn nói, xác thực không phải cùng một chuyện. Cậu thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn đôi mắt Thẩm Phục. "Em nói, nếu như em nói ra, anh nhất định sẽ cảm thấy em đang kể chuyện cũ, nhưng Thẩm Phục, em thật sự muốn nói cho anh." Lâm Thục Ý sắc mặt quá mức nghiêm túc, cho nên Thẩm Phục không khỏi nghiêm nghị lên, hắn nhìn Lâm Thục Ý nói rằng. "Được, hiện tại em nói anh sẽ tin." Lâm Thục Ý thở dài, cuối cùng vẫn là quyết định dùng phương thức thẳng thắn nói ra. "Anh cũng phát hiện rồi đi, văn bằng em rất thấp, lại biết viết một tay thư pháp, gia cảnh hết sức bình thường, lại tinh thông kỹ thuật cưỡi ngựa, rất nhiều đồ vật không phù hợp lại hiểu rất rõ, Thẩm Phục em không tin anh không có nghi hoặc, thời điểm viết chữ cho Văn lão gia tử, anh cũng đã lộ ra vẻ giật mình." Thẩm Phục nhìn cậu, thần sắc cuối cùng là nghiêm túc lên. "Hiện tại em cho anh biết, một tay biết viết thư pháp là bởi vì em quen viết bút lông hơn so với bút bi, kỹ thuật cưỡi ngựa giỏi là bởi vì ân sư thu dưỡng em tinh thông, biết về kiến trúc cổ đại là do em trước đây đã ở trong loại nhà cổ, thân thể này cùng em giống nhau như đúc, tên cũng giống nhau, nhưng linh hồn bên trong lại không đồng dạng như vậy." "Em đến từ thế giới khác, một triều đại khác, thời điểm em sáu tháng tuổi thì được ân sư nuôi dưỡng, sống trong núi ẩn cư đến năm mười chín tuổi, hai mươi tuổi tham gia khoa cử, thi một lần đỗ đạt làm Trạng Nguyên, sau đó trong hai năm ngắn ngủi làm đến chức quan Thượng Thư, cuối cùng bị người ta vu hại cùng người khác kết bè kết cánh tham ô nhận hối lộ, bị Hoàng Thượng ban cho một chén rượu độc, sau đó một lần nữa em mở mắt ra, thì đã đến bên trong thân thể này, tuy rằng tên giống nhau, ngoại hình giống nhau, nhưng linh hồn bên trong đã thay đổi. Thẩm Phục, em nói như vậy anh tin không?" Thẩm Phục hơi trợn to hai mắt, lộ ra biểu tình khiến Lâm Thục Ý có chút hoảng hốt, cậu không xác định Thẩm Phục có thể hay không sẽ tin, cậu hi vọng hắn tin, nhưng chuyện này đại biểu, hắn thừa nhận người mình thích là quái nhân, Lâm Thục Ý vừa hy vọng Thẩm Phục chẳng qua là cho cậu đang nói đùa, cậu đã đem lời muốn nói đều nói hết, nếu như Thẩm Phục không tin, hắn sẽ cho rằng mình thật sự đang kể chuyện cười. Thẩm Phục sửng sốt một hồi thật lâu, sau đó mãnh mà tiến lên đẩy Lâm Thục Ý xuống giường. Lâm Thục Ý sững sờ, sau đó đen mặt, coi như Thẩm Phục như trước cho là cậu đang nói đùa, thời điểm đang nghiêm túc như vậy, cũng không thể tiếp tục làm cái gì khác. Thẩm Phục tại đỉnh đầu cậu khẽ cười nhẹ. "Nói như vậy, em là vượt qua thời không xa xưa đi đến bên cạnh anh sao? Lâm Thục Ý, đột nhiên yêu em nhiều hơn làm sao bây giờ?" Lâm Thục Ý cả người đều ngơ ngẩn, ngốc lăng lăng ngẩng đầu nhìn biểu tình Thẩm Phục, vì ánh sáng chiếu vào mông lung nên cậu không thấy không rõ lắm, Thẩm Phục lại hơi cúi đầu, nhẹ nhàng tại trên đầu cậu in một nụ hôn, chăm chú lại thâm tình. "Xuyên qua thời gian luyến ái? Anh chưa từng có nghĩ tới, rõ ràng rất hoang đường, nhưng bởi vì người này là em, anh cũng chỉ có thể tin tưởng, này đều là thật." Lâm Thục Ý "...." "Vốn là sự thật." "Ừ, sự thật, anh tin tưởng em sở dĩ đi tới nơi này, cũng là bởi vì muốn đi cùng với anh." Lâm Thục Ý bị mê hoặc, cậu không biết Thẩm Phục rốt cuộc là tin mới hỏi như vậy, hay là không có tin đang chờ cậu nói hươu nói vượn. Sau đó nghe Thẩm Phục nói rằng. "Chỉ là anh có một chút tiếc nuối, không có vào lúc đó liền gặp em yêu em, như vậy, em cũng sẽ không ở trong tình huống kia, một người cô đơn chết đi." Lâm Thục Ý nói không ra lời, cậu biết, Thẩm Phục thật sự tin, không phải đang nói đùa. "Kỳ thực anh đã sớm nghĩ tới em hỏi những vấn đề kia, anh điều tra thân thế của em, nhưng vẫn là không nghĩ ra mấu chốt trong đó, nếu không phải em nói cho anh, phỏng chừng vĩnh viễn anh cũng sẽ không nghĩ tới, anh không tin quỷ thần, lại không nghĩ rằng sẽ có chuyện thần kỳ như vậy." Lâm Thục Ý không nói lời nào, cậu cảm thấy chính mình căn bản không lời nào để nói. Chỉ có thể để mình vùi vào trong ngực của người này, nhẹ nhàng nắm lấy eo hắn. "Thẩm Phục, em xưa nay không nghĩ tới muốn đem chuyện này nói cho bất luận người nào, từ trước tới nay cũng không nghĩ tới, anh dĩ nhiên lại tin tưởng." Rõ ràng mỗi một chữ, đều như thể khó mà tin nổi. Thẩm Phục nở nụ cười. "Nếu như người này không phải em, thì anh nhất định sẽ không tin tưởng" Nếu như không phải hắn và Lâm Thục Ý sớm chiều ở chung, yêu cậu ấy sâu tận xương tủy, hắn cũng nhất định sẽ không tin tưởng. Người này lại đến từ niên đại xa xôi không thể chạm đến như vậy. "Em có thể nói cho anh nghe tất cả mọi chuyện không?" "Được, anh muốn bắt đầu từ đâu?" "Liền từ..." Hai người một đêm không ngủ, mãi đến tận sáng ngày thứ hai, Lâm Thục Ý nói xong tất cả mọi chuyện, rốt cục không chống cự nổi, ở trong lồng ngực của Thẩm Phục ngủ thiếp đi. Thẩm Phục rũ mắt, thật lâu đánh giá người trước mắt này Thật sự là quá khó tin, thân thể ở đây linh hồn lại hoàn toàn khác nhau, mà linh hồn này dĩ nhiên lại xuyên việt từ niên đại xa xưa, đi đến bên cạnh hắn. Nhưng chuyện này có quan hệ gì, ngược lại hắn yêu Lâm Thục Ý, mỗi một mặt đều là chân thành yêu người này. Hắn cũng hết sức cao hứng, Lâm Thục Ý nguyện ý đem tất cả những thứ này đều nói cho hắn biết, bởi vì hắn biết nếu như không phải thật sự yêu hắn, những chuyện này cậu ấy nhất định sẽ giữ trong lòng cả đời. Nghĩ như vậy, Thẩm Phục lại bắt đầu cảm thấy, hắn đối với người này ham muốn điên cuồng lại bắt đầu sinh trưởng. Ngày mai, là ngày bọn họ ở trước mặt Thượng Đế tuyên thệ, hắn nhất định sẽ ở trước mặt Thượng Đế, mà từ trước giờ hắn không tin, từ đây yêu thương che chở người này cả đời. Hết chương 117.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]