Lần này người đến thật sự là hơi nhiều, cho nên Alan mang tới năm chiếc xe, mọi người mới ngồi đủ, hành lí của mọi người cũng không phải rất nhiều, có thể tụ lại cùng nhau để chung một xe, mà đồ vật nhiều nhất chính là của Đào Đào, bé có một va li hành lý lớn chứa các loại đồ vật bé cần dùng, tuy vậy vẫn còn nhiều đồ vật để ở nhà không mang đi.
Một nhà bốn người Thẩm Phục ngồi ở trong một chiếc xe, tài xế là một người dân bản xứ, tóc vàng mắt xanh, sống mũi rất cao, nhìn thấy một nhà Thẩm Phục trên mặt vẫn luôn tràn đầy nụ cười nhiệt tình, dùng tiếng Trung sứt sẹo, cùng mọi người chào hỏi.
"Hoan nghênh đi đến... Los Angeles."
Lâm Thục Ý chỉ là nụ cười nhạt nhòa, nói thật ra, cậu thực sự không hiểu người này nói cái gì, bất quá thần kỳ là rõ ràng một câu cậu cũng không có nghe hiểu, nhưng cậu có thể cười rộ lên thật giống như nghe hiểu, đồng thời uyển chuyển đáp lễ.
Thẩm Phục quay đầu liếc cậu một cái, nở nụ cười.
Sau đó liền quay đầu lại, cùng tài xế nói rằng,
"Cảm ơn."
Nói câu tiếng anh tiêu chuẩn cực kỳ lưu loát.
Chiếc xe này là chú Alan vì bọn họ chuẩn bị, ghế an toàn trẻ em cho Tiểu Ngộ và Đào Đào đã sớm được lắp đặt cẩn thận. Đào Đào được Lâm Thục Ý ôm ngồi vào ghế dựa, dùng dây an toàn đóng lại xong, Đào Đào có chút không vui, bé không thích bị trói trên ghế như vậy, đặc biệt thời điểm này bé còn hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-dau-bep-o-hien-dai/1288612/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.