Chương trước
Chương sau
Chuẩn bị đi gặp gia trưởng hai người mới vừa quay đầu lại, liền phát hiện bọn họ đều quên một chuyện.
Hôm nay là ngày 10 tháng 11, gần ngày tiệm cơm Tây Tần khai trương chỉ có mười ngày.
Nói cách khác bọn họ đi đi về về cũng chỉ có mười ngày.
...
Lâm Thục Ý mặt không hề cảm xúc, làm sao trong mười ngày liền quyết định gặp gia trưởng? Việc này quá gấp gáp.
Kết quả, không đợi hai người quyết định, Thẩm lão gia tử liền nổi trận lôi đình đến quyết định bọn họ.
Hơn nửa đêm, đem cửa nhà Lâm Thục Ý gõ đến vang động trời.
Làm hại hàng xóm đều nghĩ nơi này bị cưỡng chế phá dỡ.
Thẩm Phục vẫn là ngủ ở ghế sô pha bên ngoài, mặc dù hắn cực kỳ muốn ngủ ở trên giường của Lâm Thục Ý, thế nhưng nghĩ cũng biết, đừng nói không có cửa chính, ngay cả cửa sổ cũng không có, Lâm Thục Ý không biểu hiện ra tình cảm lưu luyến của người mới biết đến tình yêu nên có, trái lại kiên quyết đem Thẩm Phục nhốt ở ngoài cửa.
Thẩm Phục
“…”
Tuy rằng hắn cũng không có chuẩn bị vào lúc này làm cái gì, thế nhưng bị nhốt ở ngoài cửa thế này thật có chút không thích ứng được.
Lâm Thục Ý cũng không phải là người lãnh đạm, dục vọng đến thì cự tuyệt nghênh đón, mà là… Cậu cần phải nghiên cứu xem chuyện này đến cùng phải làm như thế nào.
Kết quả hai người đều trằn trọc trở mình, không ngủ được, sau đó liền bị âm thanh "Cưỡng chế phá dỡ" làm cho giật mình tỉnh lại.
Thẩm Phục trước tiên phản ứng lại, sau đó đổi sắc mặt.
Sau đó Lâm Thục Ý cũng còn buồn ngủ từ trong phòng đi ra,
"Anh làm sao không mở cửa? Ai tới vậy?"
Thẩm Phục nói.
"Ông nội anh!"
Trừ ông ấy ra, cũng sẽ không có người hơn nửa đêm gõ cửa, huống chi, loại gõ cửa như kiểu “cưỡng chế phá dỡ” này, quả thực là độc quyền của Thẩm lão gia tử.
Lâm Thục Ý đang buồn ngủ cũng lập tức tỉnh táo lại
Bọn họ còn chưa nghĩ ra biện pháp, kết quả người đã tìm tới cửa, làm sao đây?
Thẩm Phục từ trên ghế sô pha đứng lên, nắm chặt tay Lâm Thục Ý.
"Đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết."
Lâm Thục Ý kỳ thực cũng không lo lắng Thẩm lão gia tử sẽ làm khó cậu, bởi vì nếu như muốn làm khó dễ cậu, thời điểm lần đầu tiên gặp cậu, sẽ không nói những câu kia lần thứ nhất thấy thời điểm, chỉ là hiện tại tình thế bức bách, Thẩm lão gia tử sẽ bắt Thẩm Phục phải cúi đầu, nhưng tính tình của Thẩm Phục, Lâm Thục Ý cũng coi như là có hiểu biết, muốn hắn thay đổi quyết định thì lúc trước cũng sẽ không bị lão gia tử đánh thành như vậy.
Huống chi, cậu không một chút nào hi vọng Thẩm Phục cúi đầu, mãi đến khi phải đối mặt vấn đề này, Lâm Thục Ý mới phát hiện, cậu đã quen thuộc Thẩm Phục ở bên cạnh từ lâu, thói quen nghe Thẩm Phục cùng cậu trêu đùa, chọc cười không cần mặt mũi, không chừng cậu đã sớm đối với Thẩm Phục có hảo cảm, mà chính mình lại không tự biết, này cũng có thể giải thích rất lâu từ trước cậu nghĩ đến việc Thẩm Phục phải đi thì tâm lý lại không thoải mái
Lâm Thục Ý vẫn luôn không biết đến cùng cái gì gọi là yêu thích, thế nhưng nếu như cậu không thể rời bỏ Thẩm Phục, lại hi vọng Thẩm Phục vẫn luôn ở cùng cậu, vậy đại khái chính là yêu thích đi.
Cho nên, cậu không hề mong Thẩm Phục sẽ nhún nhường, cậu cũng đặc biệt cao hứng, Thẩm Phục yêu thích cậu, đồng thời cậu cũng thích hắn nhưng chưa nhận ra, Thẩm Phục cũng không hề rời đi.
Như vậy đối mặt với Thẩm lão gia, đây không phải chuyện của một mình Thẩm Phục.
Lâm Thục Ý nắm tay Thẩm Phục lại, tầm mắt chuyển hướng ra phía cửa đang không ngừng vang lên.
"Cùng đi chứ."
Nếu Thẩm lão gia tử biết đến hai người ở bên trong, cùng chung mối thù, khó bỏ khó phân, phỏng chừng sẽ tức giận một cước đem cửa đạp xuống dưới.
Thẩm Phục suy nghĩ rất nhiều, các loại lời nói để thuyết phục Thẩm lão gia, trung tâm tư tưởng cũng chỉ có một, hắn sẽ không rời đi Lâm Thục Ý, không quản Thẩm lão gia tử có đồng ý hay không, hắn cũng sẽ không cúi đầu, chỉ có điểm này, hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
Suy nghĩ một bụng lời nói, đến lúc mở cửa, một câu cũng chưa kịp nói ra.
Bởi vì Thẩm lão gia tử tới liền nổi trận lôi đình đuổi theo Thẩm Phục, gậy nâng lên trong tay.
Lâm Thục Ý cả kinh, vội vã đi lên ngăn cản, kết quả Thẩm lão gia tử vừa nhìn thấy cậu liền ngừng lại, hơn nữa đánh Thẩm Phục cũng chính là làm dáng một chút, căn bản chưa đụng tới hắn.
Thẩm lão gia tử chính là một bụng ủy khuất không có chỗ phát tiết, kết quả còn bị người ta lầm tưởng thật sự muốn cùng Thẩm Phục động thủ, tức giận ngực liền chập trùng nhanh hơn.
"Mày cái thằng nhóc con, không khiến ông nổi giận mà không cam lòng đúng không!”
Vừa mắng vừa chỉ vào Thẩm Phục, đỏ mặt tía tai.
Thẩm Phục kỳ thực lập tức cũng không trốn, tuy rằng không biết tại sao ông nội lại cầm gậy lên muốn đánh hắn, bất quá coi như Thẩm lão gia tử thật sự tức giận muốn đánh hắn một trận, hắn cũng sẽ không trốn, hắn đã làm cho ông nội rất tức giận, nếu như đánh hắn một trận có thể làm cho ông nội nguôi giận đồng ý, hắn không hề để tâm, hắn không hận ông nội, hắn biết ông nội là vì tốt cho hắn.
Thẩm Phục nhìn Lâm Thục Ý liếc mắt một cái, liền đĩnh đạc quỳ xuống.
Đàn ông dưới gối có hoàng kim nhưng có thể có vài thứ, so với hoàng kim trân quý hơn rất nhiều.
Lâm Thục Ý biết đến hắn muốn nói điều gì, vì vậy cũng cùng đồng thời quỳ xuống, sau đó ngay trước mặt Thẩm lão gia tử hai người nắm thật chặt tay.
Thẩm lão gia tử há miệng, đang muốn nói chuyện, lại bị Thẩm Phục đánh gãy.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng kiên định, vẻ lưu manh cũng biến mất không còn một mống.
"Ông nội, từ nhỏ cháu biết ông thương cháu nhất, cháu biết hết."
Thẩm lão gia tử khóe miệng giật một cái, đây là đang đánh lên tình cảm sao, tuy rằng biết rõ, nhưng trong lòng vẫn là bị Thẩm Phục nói run lên, biết đến còn cố tình chọc ông sinh khí! Lão gia tử vốn là muốn đem lời đều nói rõ ràng, hiện tại cũng không nói, hay là trước nghe một chút nó nói thế nào, ông cũng muốn biết, nó đối với đứa bé trai này đến cùng thích sâu bao nhiêu.
Thẩm Phục cúi đầu, nhìn xuống tay hai người đang nắm chặt, hắn cũng biết Thẩm lão gia tử làm hết thảy đều là vì tốt cho hắn, sợ hắn đi con đường này, sẽ phải đối mặt với rất nhiều chê trách cùng lời đồn đãi, không hy vọng hắn bị thương tổn, cũng không hy vọng khi hắn già rồi dưới gối liền đứa con cháu đều không có, Thẩm Phục lớn như vậy, làm qua nhiều chuyện khiến Thẩm lão gia tử nhức đầu, Thẩm lão gia tử từ trước tới nay cũng đều không đánh hắn, chỉ có lần này, Thẩm Phục biết đến ông thật sự là sinh khí, giận hắn không theo khuôn phép, giận hắn lại chọn con đường đặc biệt khó đi, có chết cũng không quay về được.
"Ông cũng đã từng nói, nếu có một việc mà không thể không làm, tuyệt đối không được do dự, nếu như để hối tiếc rồi so với việc phải lựa chọn còn khó chịu hơn gấp trăm lần.”
"Ông nội, cháu không có việc không thể không làm, nhưng cháu không thể thích phụ nữ.”
"Ông nội, xin lỗi."
Ở trên thương trường chém giết cả đời, Thẩm lão gia tử
biểu thị, mẹ nó! Đây là lời nói chân tình, ông đều sắp bị cảm động!
Thế nhưng thoạt nhìn ông lại giống người đi phá hoại cặp uyên ương thế nhỉ? Tuy rằng lần trước hung hăng đánh nó một lần, sau đó cũng hối đến ruột đều xanh!
Còn có, nó tự mình quỳ xuống không nói, tại sao phải kéo người ta đồng thời quỳ xuống, coi như làm sai, cũng là một mình nó làm sai! Gây tai hoạ cho bé trai nhà người ta, còn có mặt mũi gọi người ta cùng quỳ!
Thẩm lão gia tử tâm lý đã rối tinh rối mù, trên mặt không có chút nào buông lỏng vẫn nghiêm mặt.
"Cháu, đi ra ngoài trước."
Làm lớn chuyện như vậy, vẫn để cho Thẩm Phục một người biết là được, nếu để cho Lâm Thục Ý biết, vẫn không cảm giác được cho một nhà bọn họ đều là ngu ngốc a.
Hai người đang quỳ đều ngẩng đầu nhìn ông, mới phát hiện ông nói là Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý ngẩn người một chút, tuy rằng nghĩ đến Thẩm lão gia tử sẽ không làm khó cậu, lại không nghĩ tới, Trầm lão gia tử căn bản ngay cả lời đều không muốn cùng cậu nói, vì vậy lắc đầu một cái.
"Ông Thẩm, cháu không đi,cháu biết ông sinh khí, nhưng Thẩm Phục hắn yêu thích cháu, không có sai, cháu cũng yêu thích hắn, cũng không sai!"
Thẩm lão gia tử muốn giơ tay che mặt, ông thật không có ý tứ phá hoại uyên ương, ông đã già như vậy rồi, còn bị chính cháu trai mình làm cho đau đầu, đến cùng còn có thể tốt hay không, lời nói tâm tình không thể chờ ông đi rồi hay nói sao? Nhất định phải ở trước mặt tất cả mọi người nói ông cùng Thẩm Phục là nước đổ đầu vịt, hiểu sai ý nhau, chuyện này đến cùng làm sao nói ra được đây?
Nhìn hai người trước mặt biểu tình thấy chết không sợ Thẩm lão gia tử rốt cục thở dài một hơi, xem ra vạch khuyết điểm là tất yếu, nếu không mọi người sẽ cảm thấy ông là gia trưởng lại không thông thái, mà tính tình còn cứng nhắc, là loại người đi phá hoại uyên ương.
"Thẩm Phục, không quản mày nói cái gì, không kết hôn là không thể.”
Thẩm Phục đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt đều là thất vọng cùng thương tâm gần chết, mà Lâm Thục Ý cũng trợn mắt lên, gương mặt không thể tin tưởng.
Thẩm lão gia tử đột nhiên cảm thấy hống Thẩm Phục như vậy cũng không tồi, có một loại ảo giác ra oai tìm về lúc trước.
“Ông nội..."
Thẩm Phục mặt trắng bệch, nghiêm mặt, hắn biết chuyện này sẽ không dễ dàng như thế, nhưng Thẩm lão gia tử nói chắc như đinh đóng cột, nhất định phải khiến hắn, chọn một trong hai? Hắn rõ ràng là không muốn lựa chọn.
Nhìn cháu trai của mình ăn quả đắng, người đã phải chịu nhiều công phá như Thẩm lão gia tử rốt cục cũng hãnh diện, đè nén tiếng cười muốn bạo phát ra, nói tiếp.
"Bất quá ông nghĩ, cảm thấy chuyện này vẫn có chút quá vội vàng, vẫn nên cho các người chút thời gian chuẩn bị một chút mới tốt."
Thẩm Phục nắm chặt tay Lâm Thục Ý, không có cái gì cần chuẩn bị hết, ngoại trừ Lâm Thục Ý hắn sẽ không kết hôn với bất luận người nào khác.
"Nhưng trước đó vẫn là tổ chức buổi họp báo đi, miễn cho bọn họ mù tin tức.”
Hai người sắc mặt đều đặc biệt khó coi, chỉ có Thẩn lão gia tử mặt mày hớn hở.
“Ông tính thì còn có mười ngày nữa, vậy ngày kia tổ chức buổi họp báo đi.”
Thẩm lão gia tử một người tự biên tự diễn, ai cũng không nghĩ tiếp lời, không nghĩ, cũng không có tâm tư.
Thẩm lão gia tử nói hồi lâu, không người nào để ý đến ông, ông quay người nhìn thấy Lâm Thục Ý cắn chặt môi, bộ dạng không nói một lời, cảm thấy được chính mình có chút làm chuyện xấu, để cháu dâu mình lo lắng thế kia, làm sao bây giờ?
Tưởng là đùa giỡn Thẩm Phục một chút, giờ tâm tư cũng không còn, cuối cùng mở miệng.
"Nhớ kỹ, ngày kia đó! Đem cả cậu ấy đến.”
Hai người vẫn là không nói chuyện.
Thẩm lão gia tử kỳ quái, làm sao một điểm phản ứng đều không có? Chả lẽ không kinh ngạc sao?
Kỳ thực Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý còn tưởng rằng Thẩm lão gia tử nói cùng Lâm Thục Ý tới, là vì làm sáng tỏ Thẩm Phục là người đồng tính luyến ái, cho mọi người lời giải thích, không phải nói người trong cuộc sẽ dễ thuyết phục hơn sao.
Hai người đều không hề từ bỏ, lại vẫn cảm thấy lòng như tro nguội.
Lâm Thục Ý nghĩ, coi như Thẩm Phục không chịu khuất phục, không nhận được lời chúc phúc của người nhà, bọn họ nếu cùng nhau, quãng đời còn lại của Thẩm Phục sẽ không vui vẻ đi.
Thẩm lão gia tử không biết tư tưởng của hai người này, đã sai lệch mười vạn tám ngàn dặm.
Nghi ngờ quay người còn nói,
"Thẩm Phục cháu có nghe thấy hay không?"
Thẩm Phục híp mắt, cắn răng, hắn biết đến Thẩm lão gia tử đều là vì tốt cho hắn, thế nhưng hắn hiện tại rất khó chịu, hắn không muốn cùng Thẩm lão gia tử tranh luận, lại vẫn là không nhịn được phản bác.
"Dẫn cậu ấy đi làm cái gì? Để cậu làm cái trò cười bị người ta châm chọc?!"
Ông nội Thẩm sự nghiệp lớn, mọi người tự nhiên không dám nói gì, nhưng Lâm Thục Ý không giống như vậy, coi như mọi người tâm lý nhận định Thẩm Phục là người đồng tính luyến ái, nhưng hắn bị vướng bởi Thẩm gia mấy người đó cũng sẽ không nói ra, chỉ có thể nói Lâm Thục Ý biến thái, ý đồ cám dỗ Thẩm gia, kết quả bị Thẩm gia đá một cái bay ra ngoài, có lẽ còn có thể nói khó nghe hơn, Thẩm Phục làm sao sẽ cho phép Lâm Thục Ý nhận loại tội này.
Thẩm lão gia tử vừa nghe, biết ngày là lại bị người ta xuyên tạc ý tứ, tức giận chỉ muốn lấy tay cầm gậy gõ đầu Thẩm Phục.
Rống to.
"Ông nói muốn cho mày cùng người khác kết hôn khi nào! Cái lỗ tay mày lúc nào nghe ông nói lời ấy! Cho mày cùng cậu ấy kết hôn mày cũng không muốn sao! Mày nghĩ mở buổi họp báo làm gì hả! Là nói mày cùng cậu ấy là đồng tính luyến ái! Mày thằng nhãi con còn không cao hứng sao?!!”
Thẩm Phục nửa ngày mới phản ứng được, sau đó ngây người như phỗng.
Lâm Thục Ý đầu óc thoáng chậm nửa nhịp, phản ứng lại sau đó nhỏ giọng hỏi Thẩm Phục,
"Ông nội nói cùng anh lý giải tựa hồ không phải là một ý tứ?"
Thẩm Phục đương nhiên biết đến! Cho nên từ trước tới nay lần đầu tiên cảm thấy được chính mình quả thực là người nhu ngốc.
Thẩm Phục lập tức đứng lên, đem ông nội mình ôm lấy, sau đó tiếng nói run rẩy bên tai lão gia tử nói rằng.
"Ông nội, cháu yêu ông!!"
Cả đời cũng không thấy cháu trai làm buồn nôn như vậy. Thẩm lão gia tử ghét bỏ đem cháu trai đẩy qua một bên, tâm lý cũng rất là được lợi, lấy gậy gõ đầu của nó, không ngừng mà quở trách.
"Ông nói mày cái này đầu óc, lúc thường nhìn thật thông minh, làm sao lúc mấu chốt lại không có tác dụng! Ông lần trước nếu đáp ứng hai đứa cùng nhau, thì sẽ không đổi ý, mày nghĩ ông là người lật lọng thế hả?!”
Bị vui sướng đến choáng váng đầu óc Thẩm Phục cười híp mắt thừa nhận ông nội mình tuyệt đối không phải người như thế, không ngừng mà nói.
"Không phải, không phải, ông nội đã nói ra thì sẽ giữ lời.”
Thẩn lão gia tử hừ nhẹ một tiếng, nhìn về phía Lâm Thục Ý, sau đó kêu to.
"Còn không đem cậu ấy kéo lên, làm gì ngẩn ra đây!!"
Lâm Thục Ý vì sự tình thay đổi quá nhanh, làm cho hôn mê.
Bị Thẩm Phục kéo một cái đến, vẫn còn có chút không dám tin tưởng.
Bên ngoài quản gia, tài xế, cả đám người đứng chờ rốt cục bị thỉnh vào, uống trà.
Xem lão gia tử mặt mày hớn hở, quản gia nhỏ giọng bên tai Thẩm Phục nói rằng,
"Thiếu gia, lão gia tử sáng sớm gọi điện thoại cho cậu, sau đó một ngày đều không ăn gì hết, hỏi thăm được địa chỉ của cậu, lòng như lửa đốt, chạy đến đây, trong phòng bếp có thứ gì không? Để lão gia tử ăn một chút, cẩn thẩn lại bị hạ đường huyết.’
Lâm Thục Ý nghe đến, quay người.
“Để tôi đi làm mì cho ông.”
Nghe đến ăn lập tức thính tai lên, Thẩm lão gia tử quay đầu,
"Tiểu Ý cháu còn có thể làm cơm sao?"
Thẩm Phục vẫn luôn nghe ông nội gọi là thằng nhãi con, giờ ông lại gọi Tiểu Ý, Tiểu Ý cũng thật là thân thiết a, bất quá Lâm Thục Ý còn biết làm cơm nhất định khiến ông nội đặc biệt yêu thích.
Quả nhiên, Lâm Thục Ý gật gật đầu, lão gia tử cực kỳ hài lòng nở nụ cười.
"Còn biết nấu ăn, thật sự quá tốt rồi.”
Vì vậy ăn xong một bát mì canh trứng cà chua, Thẩm lão gia tử, hoàn toàn bị Lâm Thục Ý mua chuộc.
“Mì này bên trong bỏ thêm cái gì? Nước canh thơm quá!"
Sơn hào hải vị, ông không hiếm lạ, nhưng đã rất nhiều năm chưa từng ăn mì trứng cà chua ngon như vậy, về điểm này cháu dâu ông đạt điểm tốt đa.
Hết chương 61.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.