"Có gì cần nói sao? Nói đi."
Trần Phóng nghe Thẩm Phục nói như vậy ngược lại nở nụ cười.
"Làm sao cậu lại có bộ dạng không có chút nào lo lắng như thế?”
Thẩm Phục ngẩng đầu liếc mắt nhìn, Lâm Thục Ý đã đi qua cầu thang vào phòng, mới nói,
"Có cái gì cần lo lắng?"
Trần Phóng "Chà chà" hai tiếng, nói rằng.
"Chỗ này của tớ tuy rằng bí ẩn, bất quá cũng chỉ có thể ở hai ngày thôi, mấy ngày sau Thẩm lão gia mà tìm tới cửa thì cậu tính thế nào?”
Thẩm Phục thích ý híp mắt,
"Tớ vốn là dự định dẫn cậu ấy trở về, tại sao lại sợ ông nội tìm tới cửa?"
Trần Phóng bị Thẩm Phục nói làm cho sững sờ.
“Cậu không phải còn chưa theo đuổi được người ta sao?!!”
Thẩm Phục ngồi thẳng lên.
"Vậy thì thế nào? Không cho cậu ấy biết không được sao, có thể chậm rãi theo đuổi mà, nhất định phải để lão gia nhà tớ biết trước.”
Trần Phóng cảm thấy hắn không theo kịp suy nghĩ của Thẩm Phục.
Nếu không phải là bởi vì Thẩm Phục yêu thích đàn ông cũng sẽ không bị Thẩm lão đánh nó đòn, hiện tại không phải nên tránh né sao? lại còn dám chạy đến trước mặt. Chả lẽ bị Thẩm lão gia đánh thành ngốc nghếch rồi?
"Tớ biết thái độ của cậu, cũng biết cậu nghiêm túc, bất quá Thẩm lão gia với cái tính tình kia, cậu không sợ chọc giận ông ấy, ông ấy liền cho cậu một gậy đuổi Lâm Thục Ý ra ngoài hả?”
Thẩm Phục nheo mắt lại.
"Lão gia không phải người như vậy, nếu như tớ nói người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-dau-bep-o-hien-dai/1288548/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.