Ở trong đồn cảnh sát, Lâm Thục Ý gặp được Triệu Tuyết Mai tóc tai bù xù không thôi, Triệu Tuyết Mai vừa nhìn thấy Lâm Thục Ý liền kích động lên.
“Tiếu Tiếu đâu?! Tiếu Tiếu đã trở lại chưa?!!”
Lâm Thục Ý biểu tình đều lười cho cô ta, cũng không biết tại sao cô ta lại hỏi mình Dương Tiếu có tới không,
"Chuyện như vậy bà nên hỏi cảnh sát."
Triệu Tuyết Mai đỏ mắt lên, giống như điên rồi.
"Bọn họ không phải đã đem ông nội nó mang đi rồi sao? Tại sao còn không buông tha Tiếu Tiếu?!!"
Lâm Thục Ý đột nhiên nheo mắt lại, nắm mạnh tay Triệu Tuyết Mai một cái.
"Bà đây là ý gì?"
Triệu Tuyết Mai vốn như chim sợ cành cong, bị Lâm Thục Ý nắm tay một cái, lập tức điên mất, hét ầm lên.
"Tiếu Tiếu không thấy đâu! Chúng tôi cứu không được nó! Ông nó không phải bị bọn người kia bắt đi rooid sao? Tại sao lại không tha cho Tiếu Tiếu để nó trở về!!”
Lâm Thục Ý cảm thấy mình có tát bà ta một cái cũng không dập hết được lửa giận trong lòng cậu.
“Dương Tiếu bị bắt đi là vì chính gã tụ tập đánh bài thua thiếu nợ tiền người ta, bà có thể báo cảnh sát cầu người ta để cứu gã ra, thế nhưng chuyện này không liên quan đến ông nội, ông nội bị họ mang đi cũng là vì Dương Tiếu, nếu như bà nghĩ như thế có thể khiến Dương Tiếu trở về, tại sao không tự mình đi!!”
"Đó là Tiếu Tiếu bị bọn họ lập bẫy lừa nó. Nếu không phải bởi vì Lão Dương Đầu không nỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-dau-bep-o-hien-dai/1288539/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.