………………
80 năm trôi qua, cảnh còn người mất, đối với người khác thì có lẽ rất dài nhưng với Lý Huyền chỉ là một thời gian nghỉ ngơi rất ngắn, dù sao hắn có tuổi thọ 12 tỷ năm.
Mặt trời dần dần nhô lên, từng tia nắng nhảy nhót từng bừng trên mặt biển, ánh sáng rọi chiếu vào mặt một ông lão đang nằm ở trên chiếc thuyền đang trở đầy cá, một lúc trôi qua, chiếc thuyền cập bến, ông lão bước xuống.
Thấy ông lão, thôn dân làng chài chạy ra tiếp đón, một ngươi chống gậy tiến tới mỉm cười nói: “ Lý Huyền huynh, chuyến này có vẻ nhiều hơn lần trước đấy. Ta thật hổ thẹn, già rồi mà còn không khỏe bằng huynh.”
Lý Huyền không nói gì, hai mắt nhắm chặt, một lúc lâu Lý Huyền trông thấy mọi người liền nói: “ Ta giờ phải rời khỏi nơi này tiến đến Konoha ngay bây giờ, tạm biệt mọi người. Sau này có duyên gặp lại.”
Đột ngột muốn rời đi, dân làng ngây người sau đó nhao nhao hỏi lý do của Lý Huyền đồng thời khuyên Lý Huyền nên ở lại nhưng mà không được. Trước khi đi Lý Huyền lại tiếp tục dạy bọn trẻ trong thôn Nhẫn Thuật như thường ngày, sau đó đến tầm ban trưa Lý Huyền liền rời đi.
Tiến vào rừng, cách xa thôn làng một đoạn rồi Lý Huyền thân hình bỗng biến đổi, không còn là một cụ già nữa, làn da đầy nếp nhăn lại trở lại thành một làn da đầy sức sống, mái tóc cũng trẻ hóa lại,…Chỉ trong chớp mắt, Lý Huyền trở thành một người thanh niên 18 tuổi chứ không phải trở thành một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-xuyen-khong-gia/1459226/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.