- Phong Lôi Môn! Bổn Công Tử…À nhầm! Bổn Tiểu Thư về rồi đây!
Đứng trước Phong Lôi Thành! Phong Linh Nhi có chút hoài niệm, lần ra ngoài này nhiều rắc rối hơn nàng tưởng, vốn định chỉ lịch lãm một chút ở Thúy Hằng Đại Sâm Lâm đột phá Xuất Hồn Cảnh rồi về, không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến mức này
Cởi lớp áo choàng đen rộng thùng thình ra, một thân hình bốc lửa dưới lớp áo trắng như tuyết, đây là y phục mà Trịnh Du Nhiên tặng Phong Linh Nhi, áo trắng tung bay xuất hiện, cái mặt nạ hình mặt cười gợi đòn cũng được ném đi, thay vào đó là một cái nón lá có một lớp vải trắng mỏng che mặt
Chiếc đai trắng tua đặc biệt của Đại Võ Sư cũng được cởi ra, nếu đeo thứ này chắc chắn đám người Phong Lôi Môn sẽ nhận ra ngay
Phong Linh Nhi đi dạo trong Phong Lôi Thành, tuy che mặt nhưng thân thể tuyệt diễm ẩn dưới lớp áo trắng kia vẫn khiến bao người điên đảo, có không biết bao nhiêu nam nhân bị đạo lữ của mình nắm lấy lỗ tai kéo đi vì nhìn Phong Linh Nhi quá lâu không rời mắt
- Thân thể như vậy, dưới lớp vải che mặt kia còn đẹp đến mức nào nữa? Giá như nàng chịu mở khăn che mặt, ta chết sớm 10 năm cũng không tiếc a
Đám nam nhân trên đường ai cũng không tránh khỏi có suy nghĩ như vậy
Phong Linh Nhi thở dài, nhưng cũng rất khoái trá, nàng cố gắng đi bằng dáng vẻ quyến rũ nhất có thể, sống lưng thẳng tắp, ngực vươn ra hết cỡ, tướng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-vua-giac-dau/454529/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.