Chương trước
Chương sau
Chương 393: Diệt Tịnh Tử Ngoại Ấn!

- Tổng kết lại kinh nghiệm lĩnh ngộ nào anh em ơi!

Trời đã tối mịt, đoàn làm phim kiêm nghiên cứu khoa học ánh sáng thi nhau thu dọn đạo cụ, nhất thời toàn bộ Thiên Ảnh Phân Thân kết xuất thủ ấn, khói trắng bao phủ toàn bộ không gian.

Khi làn khói tan đi, Vũ Lôi Phong mệt mỏi nằm giữa sân ngủ thiếp đi, tính cả hắn nữa là hai trăm người cùng nghiên cứu suốt một ngày, sau khi chiêu thức được giải giới, toàn bộ kinh nghiệm lĩnh ngộ được từ hai trăm người đều sẽ đồng loạt quay về bản thể. Và đương nhiên là sự mệt mỏi cũng vậy.

Lúc này đây Vũ Lôi Phong giống như là một kẻ điên dùng hai trăm ngày không làm gì ngoài lĩnh ngộ, dù tinh thần hắn mạnh như thế nào cũng không tránh khỏi uể oải, lập tức ngủ thiếp đi.

Khi Vũ Lôi Phong thức dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau, hắn lúc này đang nằm trên một chiếc giường gỗ trong một căn phòng lịch sự tao nhã.

- Dậy rồi à? Ngươi ngủ quả thật sống động, nói mơ toàn những thứ đáng xấu hổ a.

Thiên Mộng Tuyết đang đọc sách gần đó thấy Vũ Lôi Phong tỉnh lại liền mỉm cười tiến tới:

- Mộng Tuyết tỷ, ta ngất đi hay sao?

- Ừ, ngươi lĩnh ngộ giống như kẻ điên vậy, nếu ta không đoán sai thì hai trăm phân thân đều lĩnh ngộ khác nhau, sau khi giải giới thì kiến thức sẽ chạy vào đầu ngươi đúng không?

- Ừm, đúng là như thế, nên mệt mỏi cũng gấp hai trăm lần a.

Vũ Lôi Phong vỗ vỗ đầu vài cái, cảm giác mệt mỏi vẫn còn rất rõ, một đống kiến thức vẫn còn chờ hắn tổng kết lại.

Thiên Mộng Tuyết nhìn hắn như vậy thì lắc đầu, nói:

- Lĩnh ngộ phải đi cùng với tu luyện, và phải lĩnh ngộ sao cho hợp lý, điên cuồng lĩnh ngộ có thể khiến ngươi bị hao hụt tinh lực rất nhiều, làm không tốt cẩn thận tẩu hỏa nhập ma đấy.

- Mấy ngày nay ngươi tạm dừng lĩnh ngộ đi, ra ngoài chạm cỏ sẽ có ích với sự lĩnh ngộ của ngươi, cảm nhận thiên nhiên cũng là một cách lĩnh ngộ tốt đấy.

- Ừm, để ta sắp xếp lại chút thông tin đã.

Vũ Lôi Phong sợ hãi cảm nhận cơn đau đầu mệt mỏi của bản thân, mệt mỏi về thể chất đối với hắn không có gì ghê gớm, nhưng cảm giác mệt mỏi cùng cực từ linh hồn khiến Vũ Lôi Phong không khỏi cười khổ. Hắn thầm nghĩ lần sau chỉ nên dùng một ít phân thân thôi.

Bù lại, lượng kiến thức Vũ Lôi Phong lĩnh ngộ được vô cùng kinh khủng, hắn chậm rãi sắp xếp các kiến thức theo một trình tự nhất định, loại bỏ những thứ sai lầm bằng kết quả thực nghiệm hôm qua.

Một lúc sau, quanh người Vũ Lôi Phong vô thức hiện lên vô số quang ảnh lấp lánh bay xung quanh hắn, các quang ảnh này so với hôm trước đã rực rỡ hơn, mơ hồ bên trong còn đan xen vô số màu sắc ẩn hiện lưu chuyển.

Thiên Mộng Tuyết giật mình vội vàng thổi tắt ngọn nến trong phòng, sau đó nàng liền đóng hết cửa lại, căn phòng hiện tại đã không còn chút ánh sáng tự nhiên nào nhưng vẫn sáng rực như ban ngày, Vũ Lôi Phong ngồi đó giống như một mặt trời nho nhỏ không ngừng bắn ra từng tia quang mang.

- Rực rỡ như ánh mặt trời… lĩnh ngộ về Quang của hắn đã vượt qua cả Lam Trưởng Lão luôn rồi!

- Hai ngày, chỉ trong hai ngày! Tên này có còn là con người không vậy?

Vũ Lôi Phong không biết bản thân đã khiến Thiên Mộng Tuyết sợ hãi đến thế nào. Trong miệng hắn vẫn lẩm bẩm.

- Quang hội tụ sinh nhiệt, nhiệt cực đại thành Quang. Quang mạnh đến mức có thể xuyên thủng vạn vật, vạn vật đều có kẽ hở, chỉ cần có kẽ hở sẽ có quang.

- Quang phân kỳ, chiếu rọi vạn vật, cung cấp sự sống cho Mộc, Quang biến đổi thất thường, hủy hoại sự sống của Mộc.

- Quang là một phần của Lôi, Lôi là Quang và âm thanh, Lôi còn là nhiệt, Lôi là Hỏa, nhưng Hỏa lại không phải là Lôi.

- Kim có thể hấp thụ Quang, cũng có thể phản chiếu lại Quang, Thủy có thể làm thay đổi hướng đi của quang, cũng có thể phản lại hoàn toàn Quang, nhưng Thủy lại không phải là Kim, rốt cuộc là do đâu?

- Quang bị Thổ hấp thụ, quang làm Thổ màu mỡ, nhưng vì sao Quang vốn có nhiều màu, thổ lại phản lại màu nâu mà không phải màu khác?

- Vật màu đen chẳng lẽ thôn phệ ánh sáng hay sao? Không đúng, vẫn có đen bóng đen nhám, chứng tỏ Quang vẫn bị phản chiếu bởi vật đen, hay là do nó chưa đủ đen?

- Quang đơn sắc nhưng lại không đơn sắc, ánh sáng trắng là nhiều ánh sáng màu sắc khác tụ lại mà thành.

Vũ Lôi Phong không ngừng lẩm bẩm, ánh sáng quanh người hắn từ một màu trắng rực rỡ liền đổi thành màu đỏ, sau đó dần chuyển qua màu cam, tiếp đó là vàng, liên tục đổi màu không ngừng không dứt.

- Lục, Lam, Đỏ! Ba màu sắc cơ bản, ba cái đều quyết định màu sắc của Quang, chỉ cần một cái dịu đi, một cái tăng lên cũng làm thay đổi màu sắc!

- Quang là một dạng sóng, trong sóng có hạt, sóng vượt qua vùng nhìn thấy thì không thể thấy, nhưng nó vẫn là quang, vẫn có thể gây sát thương, thậm chí còn là sát thương chí mạng, xuyên thấu mọi thứ, đánh thủng mọi vật, hủy hoại bản chất.

Vũ Lôi Phong không ngừng thì thầm, từng luồng ánh sáng quanh người không ngừng đổi màu, bây giờ Vũ Lôi Phong đang ngập tràn trong sắc tím, màu tím này từ nhạt thành đậm, sau đó sáng rực.

Bất chợt, màu tím mờ dần, sau đó không còn ánh sáng nữa, Vũ Lôi Phong vẫn ngồi đó, Thiên Mộng Tuyết nhướng mày.

- Sao lại thế? Rõ ràng ta vẫn cảm nhận thấy Quang Hệ phiêu phù, sao lại không có ánh sáng?

Vũ Lôi Phong rốt cuộc ngưng lại thủ ấn, đôi mắt cương nghị dần mở, bàn tay đẩy mạnh về phía trước.

- Diệt Tịnh Tử Ngoại Ấn!

Vũ Lôi Phong bất ngờ quát lớn, chưởng đẩy mạnh về khoảng không trước mặt, không khí trong lòng bàn tay hắn vặn vẹo không ngừng. Nhưng không có bất kỳ công kích nào được đánh ra cả.

Nhưng đó là Thiên Mộng Tuyết nghĩ thế, thực tế lại như một cú vả cực mạnh vào nàng, cả một bức tường trước mặt Vũ Lôi Phong không hề chịu nổi công kích, đột ngột rung chuyển dữ dội, một lỗ thủng to tướng đột nhiên xuất hiện không hề báo trước.

- Chuyện gì vừa xảy ra, ngươi vừa công kích sao?

Thiên Mộng Tuyết nhìn Vũ Lôi Phong thu chưởng lại, thẫn thờ hỏi một câu, hắn vui vẻ đáp.

- Đúng thế, vừa rồi lĩnh ngộ ra chiêu thức mới, không ngờ một chưởng đã phá hỏng đình viện a, thật xin lỗi Mộng Tuyết tỷ.

Thiên Mộng Tuyết vội vàng xem xét lỗ thủng trên tường, nàng chắc chắn nó bị một công kích thuộc tính Quang đánh thủng, nhưng rõ ràng nàng đâu thấy hắn tung chiêu đâu, hắn chỉ đẩy chưởng ra thôi mà?

- Vũ Lôi Phong, ngươi không lẽ lĩnh ngộ ra chiêu thức Quang hệ nhưng lại là công kích vô hình sao? Làm sao ngươi làm được?

Vũ Lôi Phong gãi đầu, nhìn đôi mắt tò mò đầy sợ hãi của Thiên Mộng Tuyết khiến hắn hơi buồn cười, Vũ Lôi Phong nói:

- Cái này nói ra khá khó, ánh sáng vừa nãy ta tung ra là tia tử ngoại, ánh sáng nằm ngoài vùng quang phổ, sức xuyên phá cực cao.

- Tia tử ngoại? Vùng Quang Phổ, ngươi nói cái gì đấy?

Thiên Mộng Tuyết nghe một đống thuật ngữ mới mà ngạc nhiên, Vũ Lôi Phong cũng chỉ có thể nói tóm tắt

- Bước sóng càng to thì càng nóng, sức phá hoại càng lớn, bước sóng càng nhỏ thì sức xuyên thấu càng lớn, ta chỉ dùng Ý hồn làm cho công kích của mình có bước sóng nhỏ đi, thế là nó vô hình, vì nó là tia tử ngoại, à, nói là tia cực tím cho dễ hiểu.

- Ừm, ta không hiểu gì luôn.

Thiên Mộng Tuyết gật gù, nghe Vũ Lôi Phong diễn thuyết một hồi nàng sắp lú mà ngất đi luôn a, nhưng những gì hắn nói nàng sẽ nhớ kỹ, tối nay lĩnh ngộ thử một phen.

Hàn huyên đôi ba câu, Thiên Mộng Tuyết rời đi, Vũ Lôi Phong cũng ra khỏi đình viện, hắn bay thẳng tới Triệt Tà Cung, xem Lê Tiểu Nguyệt mấy hôm nay tu luyện thế nào.



Hết chương 393…



Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh

Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:

MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan

MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.