🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cuối cùng vẫn là Hà Song Diệp mượn của A Mộc một chiếc xe đẩy hàng, để cho Huyền Minh Thạch đẩy về nhà.
Suốt một đường về, sắc mặt Huyền Minh Thạch vẫn không tốt hơn chút nào.
Hà Song Diệp buồn cười hỏi: "Sao vẫn còn nhăn nhó thế, tôi cũng đã giải thích rồi mà."
Cô vẫn là cho Huyền Minh Thạch mặt mũi, nói cho nhân viên chuyển phát nhanh biết Huyền Minh Thạch là chồng cô rồi còn gì, sao còn xụ mặt không vui.
Huyền Minh Thạch cười lạnh một tiếng, không trả lời.
Đi tới trước cửa chung cư kia, may mà đã giải tán hết, Hà Song Diệp nhẹ nhõm, chỉ cần không đụng phải hai người kia, cuộc đời cô liền tốt đẹp suôn sẻ.
Về tới biệt thự, trong lúc đợi Huyền Minh Thạch đem trả xe đẩy, Hà Song Diệp lập tức khui hàng, chuẩn bị làm kem.
Để làm kem thì phải có sữa đặc, bơ hoa quả, chocolate, đường cát trắng, phối hợp một chút là được. Bất quá Hà Song Diệp vẫn quyết định để đường lại, dùng ngọt tự nhiên thì vẫn tốt hơn, quá ngọt sẽ gây ngán.
Đun sôi nước một chút, cô nấu chảy chocolate, thêm một chút dầu dừa vào, sau đó chuẩn bị một cái thố lớn, khuấy sữa đặc và bơ...
Vừa vặn lúc này Huyền Minh Thạch đã trở về, nghe thấy động tĩnh trong nhà bếp liền chớp mắt.
Xem ra là lập tức bắt tay vào làm đồ ngọt rồi.
Hà Song Diệp rất nhanh đã hoàn thành, cô cất một hộp lớn vào tủ, sau đó lấy một khối đá lớn cho vào chậu, thêm chút muốn rồi đặt mấy ly kem còn lại vào.
Kế tiếp là bánh mochi, suy nghĩ một chút, Hà Song Diệp xoay người vào phòng khách, hỏi Huyền Minh Thạch thích ăn hương vị gì.
Huyền Minh Thạch ngạc nhiên: "Có thể chọn nữa sao?"
Hà Song Diệp rụt rè gật đầu: "Anh thích ăn cái gì? Trong nhà có dưa hấu, đào, vải, xoài, sầu riêng..."
Huyền Minh Thạch nhíu mày: "Sầu riêng?"
"Anh cũng ăn được sầu riêng hả?" Hà Song Diệp nảy sinh hảo cảm, tiểu tử này cũng không phải khó nuôi lắm.
Huyền Minh Thạch nhìn nàng cao hứng liền không nhịn được đánh vỡ: "Không phải, cô lầm rồi, tôi chỉ thấy vị sầu riêng không ngon thôi.", thực tế hắn cũng không ghét sầu riêng, thế nhưng hắn thích nhìn bộ dáng tức giận đến giậm chân của Hà Song Diệp.
Quả nhiên, Hà Song Diệp tức giận: "Cái đồ không biết thưởng thức!"
Cô thở phì phò trở về phòng bếp, quyết định lát nữa sẽ làm một đống bánh mochi sầu riêng cho vừa lòng hắn.
Bánh mochi thì khó làm hơn kem, bất quá với tay nghề của Hà Song Diệp, cô cũng có quen thuộc nên bắt tay vào làm vỏ bánh trước. Bước này cũng không khó, trộn xong bột nếp và bột bắp với bơ liền đặt vào lò vi sóng làm chín, đợi nguội thì để vào tủ lạnh. Sau đó chuẩn bị hoa quả cùng nhân bánh, xong xuôi cũng làm lạnh một chút.
Làm xong mấy thứ này cô cũng có chút mệt, thu thập sạch sẽ, tới phòng khách ngồi một lát.
"Đã xong rồi sao?" Huyền Minh Thạch tò mò hỏi một câu.
Hà Song Diệp gật đầu: "Kem thì xong rồi, anh muốn thử bây giờ luôn sao?"
Nói xong cô liền nhìn đồng hồ treo tường, ý muốn nói cho Huyền Minh Thạch biết một lát nữa dì Trương sẽ đi siêu thị về và làm cơm tối.
Đồng hồ lúc này là 15 giờ 50, cũng phải hơn 18 giờ mới ăn cơm cơ mà: "Cũng vừa vặn tính là bữa xế."
Được rồi.
Hà Song Diệp chỉ có thể ngoan ngoãn lấy kem cho hắn.
Mấy ly kem đặt trong chậu đá đã đông lại rồi, xem như là thành công.
Huyền Minh Thạch cầm ly kem trong tay, cho Hà Song Diệp một ánh mắt bội phục. Thử một muỗng, rất hợp khẩu vị, không quá ngọt, dùng để giải khát vào tầm trưa chiều thế này rất hợp.
Hà Song Diệp nhìn chăm chú, không thấy hắn có chút biểu cảm gì, trong lòng thấp thỏm, không ngon hay sao vậy...
"Anh thấy thế nào?", đây là là đầu tiên cô hỏi cảm nhận của một người ăn đồ ngọt cô làm. Đám người Quang Vinh lần trước tuy đã ăn qua, bất quá mấy loại đó không tốn nhiều công phu lắm, kem này tốn tâm sức nhiều hơn không ít.
Huyền Minh Thạch muốn khen ngon, lời đến bên miệng nhớ tới bộ dáng tức giận đến hồng má của cô: "Mùi vị cũng tối, bất quá cũng không bằng Haagen-Dazs...."
Thật ra mùi vị này không thua Haagen-Dazs là mấy, bất quá hắn chính là muốn mạnh miệng như vậy.
Hà Song Diệp:....
Không phải cô không thể làm, mà là.... "Muốn mua được trứng gà vô khuẩn cùng các nguyên liệu cao cấp như Haagen-Dazs thì hơi khó, nếu tất cả các nguyên liệu đều đáp ứng được yêu cầu thì tôi cũng có thể làm được."
Trước đây cô có một bài nghiên cứu khoa học về kem Haagen-Dazs, tốn không biết bao nhiêu công sức, bất quá cũng thu thập được rất nhiều kiến thức mới.
Huyền Minh Thạch cười cười: "Loay hoay cả buổi chỉ được chừng này thôi sao?"
"Còn bốn hộp, chia cho anh hai hộp." Hà Song Diệp mỉm cười.
Nói nhảm thêm mấy câu, Hà Song Diệp thấy thời gian đã vừa vặn liền trở vào phòng bếp nặn bánh mochi. Sau khi cất mochi vào tủ, Hà Song Diệp đặt lên đĩa 4 cái, đem ra phòng khách. Để cho Huyền Minh Thạch thử trước 4 cái, phần còn lại chừa cho ngày mai cô nếm thử.
Nhìn mấy chiếc mochi béo tròn xinh xắn, đáy lòng Huyền Minh Thạch thỏa mãn vô cùng, bất quá trên mặt cũng không có biểu cảm gì, lấy một chiếc mochi ăn thử.
Hắn rất ít khi ăn đồ ngọt. Từ lúc người phụ nữ kia rời đi, số lần hắn ăn đồ ngọt có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cắn một cái, Huyền Minh Thạch liền cảm thấy vị mềm mịm nhưng cũng dai dai của vỏ bánh, nhân bánh ngọt dịu tan trong vòm họng, phối hợp với nhau liền rất hoàn chỉnh. Lúc này hắn cũng tin tưởng đã tay nghề của Hà Song Diệp rồi, nếu có thể mở tiệm thì xem ra làm ăn sẽ rất khá.
Bất quá, hương vị tiếp theo làm hắn rùng mình.
Cái vị này rất đặc trưng... Sầu riêng....
Mặt không đổi sắc, Huyền Minh Thạch cho Hà Song Diệp đang cười đến thích thú ở đối diện một ánh mắt cảnh cáo, biết là cô cố ý.
Hà Song Diệp còn khiêu khích nói: "Cái này cũng là anh tự chọn nha, tôi cũng không cố ý, 4 cái là 4 vị khác nhau mà."
Tay thơm như vậy, vừa chọn liền trúng sầu riêng, để cô xem hắn còn cười được không.
Bất quá người kia cứ chậm rãi thưởng thức, một chút biến sắc cũng không có.
"Anh vẫn ăn được sầu riêng!", cô rốt cục ý thức được mình bị Huyền Minh Thạch đùa bỡn. Người này là cố ý mạnh miệng, kỳ thực bản thân hắn không ghét sầu riêng.
Huyền Minh Thạch đem miếng mochi cuối cùng nhét vào miệng, chầm chậm nhai hết, sau đó phách lối vươn tay lấy thêm cái nữa, vừa ăn vừa vắt chéo chân nhàn nhã nhìn người trước mặt nghẹn một bụng tức giận.
Hà Song Diệp tự nhủ, không được tức giận, không được tức giận, cái người này là nam phản diện, ngày mai hắn cũng đi khỏi đây rồi.
Đúng như cô dự đoán, hôm sau hắn đã đi rồi. Hôm qua bận chỉnh sửa video làm mochi đến khuya, hôm nay Hà Song Diệp dậy tương đối trễ. Nhớ tới Huyền Minh Thạch đã đi rồi, cô liền vui vẻ dùng cơm trưa, sau đó liền mở tủ lạnh ra, muốn lấy thành phẩm ngày hôm qua đã làm mời dì Trương nếm thử.
....Kem với bánh mochi của cô đâu?
" Huyền Minh Thạch, anh đúng là không biết trời cao đất dày."
Lúc này Huyền Minh Thạch đang ở trong trụ sở ăn cơm trưa với mọi người.
Sáu người ngồi quây quần trong phòng ăn, 5 người kia đều là streamer, còn anh là ông chủ của bọn họ. Ăn cơm xong liền là thời gian nghỉ ngơi thư giãn, Huyền Minh Thạch liền lấy mấy hộp kem đặt lên bàn. Chứng kiến ông chủ từ trong tủ lạnh lấy ra 5 chiếc hộp màu sắc rực rỡ, mấy người còn lại liền ngơ ngẩn.
Một nam sinh lần trước không đến nhà Huyền Minh Thạch, gọi là Tuần Dương Hạo, là người bừng tỉnh đầu tiên: "Huyền ca, cái gì vậy?"
Huyền Minh Thạch chớp mắt: "Đồ tốt."
Mấy người Lâm Thần Hi cũng không rảnh chơi anh đố tôi đoán, không lên tiếng hỏi, chỉ chăm chú nhìn mấy thứ đồ trên bàn. Huyền Minh Thạch hất cằm: "Cho các cậu."
Trần Khang lập tức nhanh tay đem mấy hộp mở ra, thì ra là 4 hộp kem, chiếc hộp to nhất thì đựng mấy cái mochi xinh xắn.
Trời ạ, lão đại của bọn họ chính là người tốt nhất!
Quang Vinh là đội trưởng của cả bọn, cũng là người lớn tuổi nhất, năm nay cũng đã 21.
Hắn nhìn Huyền Minh Thạch, có chút không xác định hỏi: "Là chị dâu làm sao?"
Huyền Minh Thạch đưa muỗng cho hắn: "Sao lại không nghĩ là tôi mua?"
Đám người còn lại cũng không quản nhiều như vậy, có chuyện gì cứ tính sau, chưa kể trong nhà giấu một mỹ nhân xinh đẹp lại có tay nghề rất tốt, ai lại dại dột bỏ tiền ăn đồ bên ngoài cơ chứ? Bất quá đang có mĩ thực trước mắt, không nhanh liền bị giành hết.
Tuần Dương Hạo hiếu kỳ, vẻ mặt cũng không quá tin tưởng: "Huyền ca kết hôn rồi à?"
Mấy người kia không đáp lời, Huyền Minh Thạch cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể gật đầu: "Yên tâm ăn đi, tôi tốn không ít sức lực mới có phần cho các cậu."
Nghe được Huyền Minh Thạch nói vậy, mấy người bọn họ cảm động không thôi, lão bản vì mấy người chúng ta mà phải dùng nhan sắc cùng bán đứng thể lực của mình. Xem ra là cống hiến cả đêm, phục vụ tận tình mới đổi được cho bọn họ đồ ăn ngon thế này. Muốn khóc quá...
Nếu Huyền Minh Thạch biết trong đầu cái đám lông tóc mọc chưa xong này đang nghĩ cái gì, nhất định sẽ không cho bọn hắn ăn nữa. Mỗi người đều bận đắm chìm trong vị ngọt dịu của hoa quả quyện cùng cái lành lạnh đến tê đầu lưỡi của kem sữa, sau đó vội vàng đấm nhau giành mỹ thực, qua mấy phút liền hết kem.
Cả đám liền chuyển hướng sang hộp mochi, phát hiện bánh mochi có tổng cộng mười ba cái.
Năm người:....
Bọn họ nhìn Huyền Minh Thạch nhàn nhã ngồi một bên không tham gia thưởng thức mỹ vị, lập tức đưa qua 3 cái: "Huyền ca, cái này cho anh, bù lại sức lực anh đã bỏ ra."
Huyền Minh Thạch sao lại không rõ, đám người kia chính là sợ chia nhau không đều, một chút cũng không quan tâm đến hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.