Vui chơi hết một ngày, Hà Song Diệp đang dùng cơm tối với cả nhà thì nhận được điện thoại của Huyền Minh Thạch. Cô cũng không có cố kỵ gì, tự nhiên nhận điện thoại. Trong nháy mắt, ba mẹ Hà Song Diệp đều vểnh tai nghe, hai ông bà ăn ý nhìn con gái chăm chú.
Hà Song Diệp cũng không quản nhiều vậy, còn cúi đầu ăn một miếng cá chiên.
Huyền Minh Thạch vì Hà Song Diệp không ở nhà nên cũng rất ít khi trở về biệt thự ăn cơm, ngày ngày đều chạy đến ăn chực nhà hàng của Hoàng Mao, chọc người ta không vừa mắt.
Hoàng Mao thấy người này lại tới, thái độ ra mặt chỉ cho anh hai món đồ ăn.
Huyền Minh Thạch:....
Đều là huynh đệ, sao có thể như vậy chứ? Anh ăn cũng có trả tiền mà.
Hoàng Mao: "Cậu mấy lần trước ăn cũng không nhiều, ăn chừng này được rồi, không nên lãng phí."
Nể tình huynh đệ, bằng không cũng không được hai món đâu, một món chính là nhiều rồi.
Huyền Minh Thạch gọi cho Hà Song Diệp: "Hà Song Diệp à chừng nào cô mới về? Nhanh về nhà đi thôi, tôi sắp chết đói rồi."
Hoàng Mao đang ngồi đối diện:....
Anh nhìn mấy món trên bàn, là cái tên cẩu tử này kêu cha gọi mẹ muốn anh cùng ăn, lúc này lại định phát cơm chó, lại còn nói mình sắp chết đói, một bàn này toàn là không khí à?
Hà Song Diệp dở khóc dở cười: "Còn có dì Trương ở nhà mà."
Huyền Minh Thạch cười nhạt: "Dì Trương nấu khó ăn."
Hà Song Diệp nhớ tới thói quen của Huyền Minh Thạch vốn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-vo-cua-nam-phu/1249843/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.