“Hắt, hắt xì a!!”
“Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
“Không có gì, chắc là có ai đó đang ghen tị nên nói xấu tỷ thôi!”
(Sở Hoài Thu:“...” Đúng là thứ nghịch đồ khi sư diệt tổ!)
Đồng Mẫn Mẫn quẹt mũi, nhìn dáng vẻ quan tâm của Tiểu Mẫn Mẫn phía trước, đột nhiên lại cảm thấy có hơi xấu hổ.
Đáng lí ra nàng mới là người phải chăm sóc và bảo vệ cô bé, nhưng từ lần đầu gặp gỡ thậm chí là bây giờ, người được tỉ mỉ chiếu cố ngược lại chính là nàng, không chỉ được nhường cho cơ hội trùng sinh mà ngay cả thời khắc nguy hiểm nhất cũng được cô bé không ngần ngại chạy tới giúp đỡ. Nếu không có cô bé, Đồng Mẫn Mẫn nàng từ lâu đã đi Tây thiên thỉnh kinh với Đường Tăng rồi. (Aka: Thăng thiên)
Đến bây giờ dù là muốn hay không Đồng Mẫn Mẫn cũng phải công nhận một điều, nàng xuyên tới nơi này lâu đến vậy rồi, nhưng quả thật là nàng chẳng hiểu gì về thế giới này cả. Giống như một đứa trẻ bập bẹ được người dẫn dắt đi về phía trước, chỉ mới nhìn thấy những thứ nhỏ hẹp mà không biết thế giới ngoài kia rộng lớn tới mức nào.
Sờ sờ mũi, Đồng Mẫn Mẫn hơi ngượng ngùng thấp giọng ho khan.
“E hèm! Tiểu Mẫn Mẫn này, muội sống ở đây cảm thấy thế nào? Có thấy khó chịu không? Hay tỷ tìm cách đưa muội ra ngoài nhé?”
Nàng cũng không muốn cứ tiếp tục chiếm đoạt tiện nghi của cô bé, nói gì thì nói cô bé cũng là chủ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-vo-cua-ma-ton/3044952/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.