Bầu trời không sao hệt như thiên địa giao hoà tối thành một mảnh mực tàu. Đồng Mẫn Mẫn đặt chân bước vào khoảng không, đi được một nửa, nàng nhíu mày.
Đây rốt cuộc là địa phương nào? Ngẩng đầu không tia sáng, cuối đầu không thấy chân, mênh mông bao la là màn đêm bất tận không biết đâu là điểm dừng. Gió trời hiu quạnh, Đồng Mẫn Mẫn ngửa cổ thở dài.
Sao tự dưng nàng lại lọt vào cái hố này? Rõ ràng trước đó còn bị người ta đánh cho thấy ông bà ông vãi, báo hại nàng còn ói ra cả cầu vồng ngũ sắc, thế nào mà đùng một phát lại đi đến đây rồi?
Một suy nghĩ thình lình xoẹt ngang qua đầu Đồng Mẫn Mẫn, nàng trừng mắt, mồ hôi tuôn như thác đổ.
Sẽ không phải... như nàng nghĩ đi? Lau mồ hôi. Lẽ nào nàng lại đi bán muối sớm như vậy sao? Không, nàng mới không tin đâu! Chỉ oẹ ra có chút cầu vồng thôi mà, làm gì đã gấp đến độ đi đầu thai nhanh như vậy được? Lừa đảo, đây nhất định là lừa đảo!!!
Trong khi nội tâm của Đồng Mẫn Mẫn đang kịch liệt giãy đành đạch mà kêu gào hú hét, thì đằng xa bỗng dưng vọng tới một giọng nói hư hư ảo ảo.
“Này đằng ấy ơi, ngó qua bên này đi! Đây nè đây nè! Ở đây có đồ ăn miễn phí, có muốn tới ăn một chút gì đó hay không?”
Miễn phí? Đâu, đồ ăn miễn phí đâu?
Đồng Mẫn Mẫn ngóc đầu ngó dáo dác, không phát hiện ra nơi nàng đứng từ khi nào đã dâng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-vo-cua-ma-ton/3044946/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.