Ngoạ Ẩn Các - Vô Cực Cốc.
Nam nhân cao gầy đứng ngược hướng ánh sáng, hôi y như có như không nhẹ nhàng phiêu động.
"Sư tôn, người thật sự muốn hủy đi đạo hạnh cả đời của mình ư? Đáng sao? Y xứng đáng sao?"
"Y có xứng đáng hay không, tự bản thân ta là người rõ nhất! Ngươi đi đi!"
"Sư tôn, ta cầu người! Nếu không có người, Vô Cực cốc nhất định sẽ bị hủy!
"Không kịp rồi, y đã chờ không kịp nữa!"
" hớ kĩ, thay ta bảo trụ Vô Cực cốc!"
"Sư tôn, khônngggg..!!!!!"
Hôi y nam nhân ngẩng đầu, một làn gió mát cuốn theo cánh đào phiêu lượng dập dờn giữa không trung. Y trầm tư, trong đáy mắt tựa hồ ẩn chứa phong ba dị thường
Ngàn năm rồi vạn năm, bánh xe luân hồi đi một vòng lớn cuối cùng cũng quay về thời điểm bắt đầu. Ý trời khó tránh, chẳng lẽ đã đi xa như vậy mà kết cục vẫn là hủy diệt sao?
"Còn nhớ rõ lí do mà ngươi ở đây chứ?"
Mắt phượng khẽ đảo, hôi y nam nhân trầm giọng. Từ trong bóng tối một người bước ra, đối với y chắp tay hành lễ.
"Đệ tử, chưa bao giờ quên!"
Hôi y nam nhân chuyển người, vươn tay bắt lấy vài cánh hoa tản mạn trong không khí, đạm mạc nói.
"Chân Tịnh sơn hủy rồi, Tứ Linh đồ khai mở đưa ác mộng trở về với nhân giới. Thế cục ngã nghiêng, mọi sự khó dò. Tin rằng không bao lâu nữa, hiệp nghị duy trì Hoà Bình tam giới sẽ nhanh chóng bị phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-vo-cua-ma-ton/3044937/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.