Khi tia nắng đầu của hừng đông chớm nở trên ngọn lá, lúc này đoàn người Đồng Mẫn Mẫn đã hội tụ lại một nơi, nhưng không phải là bàn bạc kế hoạch để đi tiếp, mà là đánh chén phủ phê.
Đồng Mẫn Mẫn ngồi bệt trên đất, vô cùng mất hình tượng mà cắn xé đùi gà, cũng không quản là có dính dầu mỡ hay không, ra sức ăn như hổ báo lâu ngày bị bỏ đói. Cũng phải thôi, với sức chứa kinh khủng của dạ dày nàng, con ếch nướng tối qua căn bản đã bị tiêu hoá một phát một. Nếu không phải vì quá mệt nhọc, nàng cũng không cam chịu mà ôm bụng đói đi ngủ đâu.
Nhìn hai con gà nướng lá sen thơm nức mũi trước mặt, Đồng Mẫn Mẫn nước miếng chảy dài, bẻ đùi cạp một phát, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon, cũng không quản tiếng "Ực ực!" khả nghi từ trong lùm cây truyền đến.
Mỗ sói nhìn đạo diễn, quẹt miệng:"Đây là ích lợi của việc đóng vai chính nha, đi đâu cũng được ăn uống!"
Đạo diễn gật gật tỏ vẻ đồng ý. Chợt có con muỗi mới đi spa về bay ngang qua mặt hai người, mỗ sói đang định đưa tay vỗ nó một chưởng, thì thình lình đạo diễn há mồm táp một phát, đâu đó trong hai má trợn phồng của đạo diễn còn nghe được âm thanh vo vo vo. Mỗ sói im lặng, âm thầm cách xa năm thước, nội tâm khủng hoảng gào thét.
Moá ơi, đạo diễn đói quá hoá rồ nè!!
Đồng Mẫn Mẫn ăn thì cứ việc ăn, ai đứng nhìn thì cứ việc đứng, nhưng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-vo-cua-ma-ton/3044923/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.