Bạch Triển Nhật kinh ngạc trừng người trước mắt, khó có thể tin y cư nhiên được một cô bé nhỏ nhắn cứu mạng.
Ban nãy y dồn hết lực chú ý vào Hắc Liên Hoa, nên đã bỏ qua không chú ý đến tình cảnh xung quanh. Y biết ngoài y ra còn có một nhóm người khác cũng tiến vào kết giới này, nhưng lại không nghĩ ngay cả một cô bé như thế cũng bị liên lụy vào. Nhìn dáng dấp y có thể đoán, cô bé chắc chỉ tầm bảy, tám tuổi mà thôi. Nhưng điều làm y thấy kì quái chính là..
Bé con kia đang chảy nước miếng sao?
Đồng Du che mặt lủi ra gốc cây đứng. Thật mất mặt quá sức tưởng tượng!
Đồng Mẫn Mẫn đưa tay quẹt miệng, im lặng giật dây dắt dê về chuồng. Nàng vờ ho khan một tiếng, làm như không có gì lặp lại câu hỏi chương trước.
"Ngươi biết Lãnh Vô Tâm sao?"
Bạch Triển Nhật đưa ánh mắt đánh giá nàng một chút, nhàn nhạt đáp.
"Có thể nói vậy!"
Đồng Mẫn Mẫn gác cằm suy nghĩ, liếc mắt nhìn y sâu xa.
"Thế ngươi với Lãnh Vô Tâm là quan hệ gì? Bà con, người thân, bạn chí cốt hay chấm chấm chấm?"
Bạch Triển Nhật nhướng mắt, hơi khó hiểu hỏi lại.
"Chấm chấm chấm là ý tứ gì?"
"Chấm chấm chấm là để đó cho người điền vào chấm chấm chấm."
"Vậy chấm chấm chấm có tác dụng gì?"
"Chấm chấm chấm dùng để biểu thị đang chờ người lí giải, chấm chấm chấm còn có thể khai thác theo nhiều góc độ khác nhau, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-vo-cua-ma-ton/3044916/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.