"Ối giời ơi tía má ơi!!"
Đất trời bỗng chốc ngả nghiêng chao đảo, Đồng Mẫn Mẫn chỉ cảm thấy dưới chân như lệch đi một góc, kéo theo tất cả cùng tụt xuống phía dưới.
Phanh, phanh gấp! Không thì chết chắc!!
Đồng Mẫn Mẫn bám một chân trụ lại, nhưng vẫn không sao ngăn được cơ thể dần trượt xuống. Trong lòng thầm kêu không ổn, liền không do dự dang tay quắp chặt eo Đồng Du.
Đồng Du:"..." Đến hẹn lại gặp!
"Đồng huynh, nắm lấy!"
Đằng Khả Dật hô to một tiếng, ném cho Đồng Du sợi dây thừng đủ dài để kéo cả hai lên. Đồng Du giữ lấy cuộn thành mấy vòng rồi siết chặt tay lại, đang lúc muốn nắm đi lên thì phát giác bé con kế bên cư nhiên lại không động đậy, hắn nghi hoặc nhìn theo tầm mắt nàng.
Theo biên độ nghiêng ngày một lớn dần, nhà cửa hai bên sàn sạt đổ vào nhau kéo theo cả một nền móng vững trãi. Gạch bay, ngói bay, xương cũng bay chớ nói chi là người, đương nhiên Cố Ngạc Thiền Vũ cũng không ngoại lệ.
Người bình thường muốn trụ còn phải hao công tốn sức, vậy thì người bất tỉnh nhân sự không cần nói cũng thấy trước kết cục.
Đồng Mẫn Mẫn thở ra một hơi. Thôi thì giúp người thì giúp cho trót, đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên luôn vậy.
Đồng Mẫn Mẫn ngồi xổm xuống, một tay ôm chặt chân Đồng Du, một tay với lấy người Cố Ngạc Thiền Vũ bấy giờ đang trượt đi.
Ác, sao mà xa quá vậy?
Nàng than một tiếng, từ tốn nhếch mông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-vo-cua-ma-ton/3044908/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.