Nắng sớm dịu nhẹ lan toả trong không gian ngập tràn hương hoa, tiếng suối chảy róc rách theo khe đá lùa gió hoà thành khúc nhạc nghe thật êm tai. Bên khung cửa sổ của một trang viện đơn sơ làm bằng tre trúc, từng cặp chim hót ríu rít bay sà trên thư án gọi nắng vào, soi lên bao tấm lưng trắng chỉnh tề đang vung bút hoạ thi văn.
Giám thị một thân bạch sắc lả lướt giữa hàng người, mày kiếm chau lại nghiêm túc phóng mắt quan sát khắp phòng, không nguyện bỏ qua cho bất kì nhấc cử nhấc động đáng nghi ngờ nào, đảm bảo sự công bằng liêm chính tuyệt đối luôn diễn ra ở đây. Ánh mắt bất chợt đảo tới cô bé nhỏ nhắn đang ngồi trong cùng góc, cũng là nguyên nhân chính khiến hắn phải chau mày nãy giờ. Thí sinh nhỏ nhất trong kì sát hạch lần này - Đồng Mẫn Mẫn.
Lúc này, Đồng Mẫn Mẫn một khuôn mặt nhăn nhó, lay hoay đổi hết tư thế này đến tư thế kia, thoạt nhìn có vẻ khổ sở mà vò đầu bứt tóc, căm phẫn nhìn tờ giấy trắng bóc trước mặt.
Chết tiệt, tại sao lại là thi văn mà không phải là thi võ? Nàng đến dị thế này ngay cả một chữ bẻ đôi còn không biết, vầy thì bảo sao mà chém gió đây?
Hic, sớm biết thế nghe lời Dật đại ca chăm chỉ học hành có phải hay hơn không? Giờ thì tốt rồi, chữ nghĩa nó nhìn mặt nàng rồi phủi mông mà đi như hai người xa lạ, còn võ công thì.. Võ "bảy chọ" có được tính là võ hay không? Hic
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-vo-cua-ma-ton/3044887/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.