Chương trước
Chương sau
Lần này Ái Sinh xuyên vào thời nhà Tống,thời hoàng đế Tống Nhân Tông,vị hoàng đế thứ tư của nhà Tống,hay có thể dễ hiểu hơn là Ái Sinh đang ở thời Bao Thanh Thiên.Tuy nhiên Ái Sinh chả liên quan đến mấy cái hoàng thất này.Nguyên chủ của Ái Sinh họ Phồn tên Phấn Đại,nguyên chủ chỉ là một cái tiểu pháo hôi thôi.Phồn Phấn Đại là nữ nhi Phồn gia,có thể coi là một quý nữ ở Trần Châu,gia thế cũng chỉ thuộc tầm trung nhưng dung mạo lại rất xuất chúng,khi đứng giữa đám đông có thể xem nàng là người nổi bật nhất vì khí chất dương chi bạch ngọc(1) cùng vẻ đẹp minh mị yêu nhiêu của mình(2)
(1)chỉ sự cao quý, thanh khiết
(2)Long lanh xinh đẹp
Vì vậy nàng ấy lọt vào tầm ngắm của An Lạc hầu,Bàng Dục.Nguyên chủ là một trong các nạn nhân của tên An Lạc hầu.Tên An Lạc hầu này xây Nhuyễn Hồng đường bắt giam các nữ tử,nguyên chủ là một trong số đó.Nhuyễn Hồng đường này được xây lên nhờ tiền cứu tế nhân dân Trần Châu,tên Bàng Dục này ham mê tửu sắc lấy tiền đó đem xây Nhuyễn Hồng đường.Ngoài mặt thì làm cho người khác thấy dân chúng Trần Châu đã được cứu tế,người người ấm no nhưng sự thực không phải vậy.Nguyên chủ có 2 nguyện vọng là Bàng Dục phải trả giá và có được cuộc sống tiêu diêu tự tại kiếm lang quân cùng an hưởng tuổi già
Khi Ái Sinh đã tải xong cốt truyện thì hơi nghệch mặt ra,chuyện của Thiên nhà nàng còn đang chờ phê duyệt mà nguyện vọng nguyên chủ lại đòi có chồng.Nàng kiếm đâu ra bây giờ?Đào dưới đất lên á
Lúc này Ái Sinh mới nhìn lại khung cảnh xung quanh,toàn là cây với cây.Phía sau thì lại nghe có tiếng chân chạy càng ngày càng gần lại nghe được tiếng nói:
"Phồn tiểu thư chắc chỉ ở đâu quanh đây thôi,chúng ta chia nhau ra tìm"
"Được,bọn ta đi bên này,ngươi ra phía trước xem đi"
Ái Sinh giật mình,nhanh chóng lấy Trảm Ma Đao ra bay lên trời.Tuỳ ý cho Thanh Đao bay quanh Trần Châu vài vòng để xem tình hình,còn Ái Sinh thì nhìn lại số ngân lượng có trong túi mà nguyên chủ đem theo,lúc này Ái Sinh mới hỏi hệ thống:
[Tiền khách điếm Trần Châu bao nhiêu vậy]Ái Sinh nhìn số tiền trong tay của mình,cô đếm đi đếm lại nãy giờ thì cũng chỉ có 3 lạng bạc(3) cùng một vài món trang sức có thể đổi ra tiền
(3)thời Bắc Tống, giá trị của 1 lạng bạc khoảng 600 đến 1300 tệ (2 triệu đồng đến 4.5 triệu đồng)
[Tôi nghĩ chắc cũng 1 lạng bạc à,Trần Châu hạn hán liên miên,vật giá leo thang chỉ là chuyện thường ở phường thôi]
[Mắt thế,chắc tối này tôi phải ngủ ngoài đường hả ta]Ái Sinh than lên,eo ui đúng mắt luôn
[Có thể là vậy]
Lúc này Ái Sinh mới lo nhìn cảnh vật xung quanh,quả thật Trần Châu được che đậy rất tinh mắt,nơi nơi dân chúng no đủ các kiểu,chợ thì sầm uất,người qua lại tấp nập thật không giống nơi có nạn đói hạn hán gì cả.Ái Sinh nhìn quanh thì lại nhìn được một toà tháp hoa lệ nằm phía ngoại ô.Đây là Nhuyễn Hồng đường á,nuôi nhân tình mà xây hoa lệ kiểu này,bên trong đứa chứa bao nữ tử.Tên Bàng Dục này đúng là ngựa giống.Cái nguyện vọng đầu tiên của nguyên chủ là Bàng Dục phải trả giá,việc này đã có Bao Thanh Thiên lo nhưng khi não lão Bao mới đến nhỉ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.