Dịch giả: Hoa Gia Thất Đồng
Đối với chuyện nhục thân mình biến mất, bản thân lại hóa ra một khối cầu ánh sáng nhỏ màu xanh, Tô Trần cảm thấy vô cùng nghi hoặc, không sao lý giải nổi.
Trông thấy khoảng hư không phía trước nhô lên một ngọn núi đá nham thạch nhỏ màu tro, y lại càng thêm kinh ngạc. Phát hiện ấy của y đã vượt xa khỏi tưởng tượng của thế nhân.
Đấy là một ngọn núi nhỏ màu xám tro trông rất tầm thường, không đáng để ngó tới, song lại gợi cho người ta cảm giác thần bí vô cùng.
Những hằn vết trên núi đã hình thành nên một cách tự nhiên hai chữ đại tự cổ phù: “Linh Sơn”!
“Lẽ nào đây chính là thứ mà trong rất nhiều điển tịch của đạo gia đều có biên chép: Linh Sơn thần bí?” Tô Trần nói khẽ, trong lòng chấn động khôn xiết.
Những đoạn văn tự y đã thấy qua khi lần giở trong vô vàn thư tịch của Tàng Thư Các tại Dược Vương Sơn Trang, bấy giờ đều từng dòng, từng dòng một hiện ra...
“Con người đều có nguyên thần, ký thác tại ‘Nê Hoàn Cung’ trong Thức Hải. Nê Hoàn Cung còn gọi là Tử Phủ, danh xưng khác là Linh Sơn.”
“Linh Sơn, chính thị tâm.”
“Linh Sơn nứt, thì nguyên khí thệ.”
“Mắt thông với tâm.”
“Nguyên khí thệ, tràn ra ngoài qua mắt.”
Y nghiền ngẫm hồi lâu, dần dần mới hiểu được: tòa tiểu sơn trước mắt này, e rằng chính là tòa Linh Sơn thần bí mà mình đã vất vả tìm kiếm bấy lâu nay. Nếu ngọn núi này đã là “Linh Sơn”, thế thì bản thân y bấy giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-tien-pham/1462597/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.