Sau đó tôi hỏi Ôn Phủ Mịch, rốt cuộc hắn thấy trênngười tôi có điểm nào hấp dẫn nhất, là dịu dàng đến động lòng người? Lạnh lùngsắc sảo? Nhạy bén hiểu ý người? Hay là cần cù tiết kiệm?
Nhưng hắn lại nói, bị hấp dẫn bởi tính cách bỉ ổi,đáng khinh của tôi.
Cho tới bây giờ hắn chưa thấy một nữ sinh nào dám đánhrắm ở nơi công cộng mà mặt lại không biến sắc, kể từ lúc đó cảm thấy tôi vôcùng đặc biệt.
Tôi nhanh chóng che hai vệt đỏ ửng khả nghi trên mặt,thanh minh nói đánh rắm không phải là lỗi của ta, là Chung Tỉnh, hắn là"Thí tiên", đây làchuyện người cả địa cầu đều biết.
Ôn Phủ Mịch nói, thôi đi, ta ngồi ở đằng sau, thấyngươi cố tình duỗi lưng, nghiêng người bốn mươi lăm độ, lộ ra cái mông, im lặngphóng khí, sau đó giả bộ như không có việc gì, khôi phục lại nguyên trạng, saumột giây đồng hồ, mùi hôi thối lan ra khắp chung quanh. Hơn nữa, ngươi cònkhông biết xấu hổ bịt mũi lại, ra vẻ mặt vô tội nhìn người đang ngủ say làChung Tỉnh, thật sự là cặn bã.
Tôi cố tình cọ cọ vào phía trước cổ hắn, dùng răng cắnvào gáy của hắn, hung tợn nói, Ôn Phủ Mịch, dù sao ngươi cũng ngửi được rắm củaHàn Thực Sắc ta, từ nay về sau chính là người của ta, ta bảo ngươi đi hướngđông, ngươi nhất định ngay cả biên giới phía tây cũng phải quên. Mặt khác, nếunhư ngươi dám đem chuyện này nói ra, ta liền một đao đem phía dưới của ngươi“xoẹt xoẹt”, sau đó hầm cùng nhân sâm ngàn năm, cuối cùng nắm lỗ mũi ngươi, chongươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-thuc-sac/81014/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.