Ôn Phủ Mịch hiểu rằng, tuy rằng Hàn Thực Sắc ngoài mặtxem ra rất tùy tiện, nhưng bên trong lại cố chấp vô cùng, cô có nguyên tắc củamình, không thể lay chuyển.
Hành động lần này của cô, không phải là vì nổi nóng,không phải là vì trút giận, không phải vì hù dọa hắn.
Là thật, cô thật sự quyết định rời bỏ mình.
Đứng giữa căn phòng trống trải, tay của Ôn Phủ Mịch,lạnh đến dọa người.
Hắn không muốn mất đi Hàn Thực Sắc, hắn không thể mấtđi Hàn Thực Sắc.
Ôn Phủ Mịch không hiểu lắm làm thế nào chủ động níukéo lại tâm của một cô gái, nhưng mà hắn muốn giữ Hàn Thực Sắc lại, muốn vôcùng.
Cho nên, hắn bịa ra lời nói dối, hắn nói mình phải rờiđi.
Có lẽ đến rất nhiều năm sau, Ôn Phủ Mịch mới hiểu đượcnguyên nhân tại sao lúc ấy mình lại làm như vậy.
Trong lòng hắn khi đó, vẫn chờ sự chủ động của HànThực Sắc, giống như là một kiểu thói quen trong mối quan hệ của bọn họ.
Nếu lúc ấy, hắn có thể quấn lấy Hàn Thực Sắc, có thểdùng tất cả sức lực của mình, tất cả thời gian của mình đi giải thích, có thểsiết chặt cô vào trong lòng, để cô thật sự cảm nhận được sự chân thành củamình, như thế, sự việc có phải sẽ không như thế này không.
Thế nhưng Ôn Phủ Mịch không như vậy.
Hắn là người hèn nhát, hắn hèn nhát, từng bước mộtkhiến cho tình cảm của bọn họ tan biến.
Sau khi Đồng Diêu biết được tin này, cưỡng chế kéo HànThực Sắc đến trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-thuc-sac/1919107/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.