"Rầm" một tiếng động lớn, tôi một cước đátung cửa nhà của Kiều bang chủ.
Sài Sài đang gặm chân gà ngẩng đầu lên, thấy tôi tóchỗn độn, ánh mắt phát sáng, lỗ mũi phồng lên, đầu lưỡi rối loạn, ngón tay runrẩy, lập tức phản ứng lại.
"Xem ra, đại chiến thế kỷ của ngươi và Đồng Diêu,rốt cục hoàn thành rồi?" Sài Sài hỏi.
"Tuy rằng là quá trình là gian khổ và phức tạp,nhưng kết quả cũng là hoàn mỹ." Tôi ngã vào người nó, từng ngụm từng ngụmthở phì phò.
"Làm mấy lần." Sài Sài đối với chuyện nàythực hứng thú.
"Vô số lần." Tôi thỏa mãn chép miệng chậclưỡi, như một con mèo mới vừa ăn no.
"Đồng Diêu thật sự lợi hại như vậy?" Sài Sàinhướng mi.
Tôi dựa vào lưng ghế sô pha, mắt nheo lại như 2 sợichỉ: "Ngàn vạn lần chính xác, ta cảm kích bản thân mình may mắn giống nhưlà trúng giải nhất vậy."
"Cẩn thận thật sự trúng thưởng đó." Sài Sàisờ sờ bụng bầu, cảnh cáo tôi.
Đúng ha, vận động nhiều như vậy, Đồng Diêu hình nhưcũng không phải mỗi lần đều mang bao a.
Nghĩ vậy, tôi nháy mắt mồ hôi lạnh tuôn như bão táp,xong đời rồi, sẽ không phải thật sự trúng thưởng đi.
Nhưng mà qua một hồi lâu, tôi lại bình tĩnh trở lại.
Có bầu thì sinh thôi.
Tôi cũng cảm thấy kỳ quái đối với cách suy nghĩ nàycủa mình, giống như là vô cùng tin tưởng tình cảm giữa tôi và Đồng Diêu đã đi đếnbước có thể kết hôn sinh em bé.
Trời biết tôi cùng hắn bất quá cũng chỉ ở trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-thuc-sac/1919094/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.